JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 443

Gã đứng vụt dậy, cố nhìn con người mình trong tấm gương bẩn thỉu

treo trên giá rửa mặt. Gã lấy khăn lau gương, rồi lại nhìn, thật lâu, thật cẩn
thận. Đây là lần đầu tiên gã thực sự trông thấy mình. Mắt gã sinh ra để nhìn,
nhưng cho đến tận lúc này, nó chứa đầy một bức toàn cảnh luôn luôn thay
đổi của cuộc đời, gã quá bận tâm nhìn vào đó, chưa bao giờ nhìn đến mình.
Gã trông thấy cái đầu, bộ mặt của một gã trẻ tuổi trạc hai mươi nhưng vẫn
không quen đánh giá loại đó, nên gã chẳng biết đánh giá nó như thế nào.
Trên cái trán cao vuông, gã thấy một mái tóc nâu, màu hạt dẻ, với làn sóng
và những mớ tóc quăn quăn, niềm thích thú cho bất cứ một người đàn bà
nào, nó làm cho những bàn tay run lên khi vuốt ve nó, những ngón tay run
lên khi âu yếm luồn qua nó. Nhưng gã bỏ qua coi như nó không có giá trị gì
trong con mắt nàng, gã ngắm cái trán cao vuông thật lâu, tư lự, cố đi sâu
vào tìm hiểu giá trị của cái nó chứa đựng bên trong. Sau cái trán này là một
bộ óc như thế nào? Đó là câu hỏi day dứt gã. Nó có thể làm được cái gì? Nó
có thể đưa gã tới đâu? Có thể đưa gã tới nàng không?

Gã tự hỏi không biết có linh hồn trong đôi mắt xám màu thép kia, đôi

mắt thường xanh biếc, sáng trong vị mặn của đại dương, ngập ánh mặt trời.
Gã tự hỏi không biết nàng thấy đôi mắt gã ra sao. Gã cố tưởng tượng nàng
nhìn vào mắt gã, nhưng cái trò tưởng tượng ảo thuật ấy rốt cục cũng chẳng
thành. Gã có thể tự đặt mình vào người khác, và hiểu tâm lý họ nhưng
những người đó phải là những người có một lối sống mà gã từng quen biết.
Gã có biết lối sống của nàng ra sao đâu. Nàng là diệu kỳ và huyền bí, làm
sao gã có thể đoán được một ý nghĩ của nàng? Phải, đôi mắt này là đôi mắt
lương thiện, gã đi tới kết luận như vậy. Trong đôi mắt này không có một
chút gì là nhỏ nhen, ti tiện. Màu nâu rám nắng của bộ mặt gã làm cho gã
ngạc nhiên. Gã không ngờ mình lại đen như thế. Gã vén tay áo lên, gã so
sánh màu trắng của phía dưới cánh tay với bộ mặt. Phải, gã vốn là một
người trắng trẻo cơ mà. Nhưng cánh tay của gã cũng rám nắng. Gã vặn cánh
tay, lấy bàn tay kia cuộn cho bắp thịt nổi lên, gã nhìn xuống phía dưới cánh
tay, nơi mặt trời ít rọi vào nhất, chỗ đó rất trắng. Gã nhìn bộ mặt nâu sẫm
trong gương mà bật cười, nghĩ rằng xưa kia nó cũng trắng như phía dưới
cánh tay này đây. Mà gã cũng không bao giờ mơ tưởng được rằng ở trên đời
này có rất ít những người đàn bà đẹp như tiên và trắng xanh có thể tự phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.