Gã thấy rõ đầu óc chị không được minh mẫn. Sự bối rối lộ rõ trên nét
mặt hiền hậu của chị. Và vì thế gã cứ chờ.
“Nhưng mà, Mart này?” Chị nói sau một lúc lâu. “Câu chuyện kết thúc
ra sao nhỉ? Cái anh chàng trẻ tuổi ăn nói văn hoa ấy về sau có lấy được cô
ta không?”
Sau khi gã giải thích rõ đoạn kết của câu chuyện mà gã cho là để như
thế mới thật nghệ thuật, chị nói.
“Đó là điều chị muốn biết. Nhưng tại sao em không viết thẳng ngay
vào truyện như thế.”
Sau khi đọc cho chị nghe thấy một số truyện, một điều gã thấy rõ là chị
chỉ thích những truyện có hậu.
“Câu chuyện hay lắm!” Đang ngồi giặt chị đứng dậy với dáng điệu mệt
mỏi, đưa bàn tay đỏ ửng đang bốc hơi lên lau mồ hôi trán. “Nhưng nó làm
cho chị buồn quá. Chị muốn khóc. Nói cho đúng ra, đời nhiều chuyện buồn
quá. Nghĩ đến những chuyện sung sướng cũng làm cho chị sung sướng. Giá
mà anh ấy lấy được cô ta. Chị nói thế, được chứ, Mart?” Chị rụt rè hỏi. “Chị
chợt cảm thấy như thế, có lẽ bởi vì chị mệt mỏi quá. Nhưng nói thế thôi,
truyện của em hay lắm, hay thật. Em định đem bán nó ở đâu?”
“Đó là chuyện khác,” gã cười.
“Nhưng nếu bán được, thì em liệu được độ bao nhiêu?”
“Ồ, một trăm đô la, ít nhất cũng được thể theo như giá thông thường.”
“Trời! Chị chỉ mong em bán được.”
“Kiếm tiền thế cũng dễ đấy chứ nhỉ!” Rồi gã đắc ý nói thêm. “Em viết
xong trong hai ngày đấy, nghĩa là năm mươi đô là một ngày.”
Gã muốn đọc những truyện của gã cho Ruth nghe, nhưng gã không
dám. Gã sẽ chờ một vài truyện được đăng báo đã, gã quyết định như vậy,
lúc ấy nàng sẽ hiểu vì cái gì mà gã đã làm việc. Trong khi đó gã vẫn tiếp tục
làm việc gian khổ. Chưa bao giờ tinh thần phiêu lưu lại quyến rũ gã mạnh
mẽ hơn là sự khám phá thám hiểm kỳ diệu cái thế giới của trí óc này. Gã
mua những sách về vật lý và hóa học, và cùng với những bài học về đại số,
gã làm những bài toàn tập và những bài chứng minh. Gã chỉ căn cứ vào
lòng tin để lãnh hội những thí nghiệm khoa học: với trí tưởng tượng mạnh
mẽ, gã có thể hiểu được những phản ứng hóa học rõ ràng hơn một sinh viên