Hôm này là ngày chứng kiến sự bắt đầu của một chiến đấu mới, cần đòi hỏi
một thời gian ngừng viết. Gã cảm thấy một nỗi buồn giống như khi người ta
từ biệt căn nhà và gia đình của mình. Gã nhìn chồng bản thảo ở góc phòng.
Thế đấy, gã phải xa cách chúng, những đứa con tội nghiệp không được
người đời trọng vọng, không được nơi nào đón tiếp. Gã bước tới, lục lại
chồng bản thảo, đọc đây đó một vài đoạn mà gã ưa thích. Gã đánh giá cao
truyện “Cái xoong” và đọc nó to lên cũng như gã đọc “Mạo hiểm” “Niềm
vui” - tác phẩm cuối cùng của gã, mới viết xong ngay hôm trước, bị quăng
vào góc phòng vì không có tem để gửi đi, là đứa con mà gã yêu thích nhất.
“Ta không thể nào hiểu được,” gã lẩm bẩm. “Hay có thể chính những
ông chủ bút không thể nào hiểu được. Trong đó không có gì sai trái cả.
Tháng nào họ cũng cho in những tác phẩm tồi hơn nhiều. Tất cả những cái
họ cho in đều tồi hơn - hầu như tất cả…”
Ăn sáng xong, gã cho máy chữ vào trong hộp, mang xuống khu
Oakland. Gã nói với người thư ký cửa hàng: “Tôi còn nợ một tháng tiền
thuê máy, nhưng ông nói hộ với ông quản lý, tôi sắp đi làm và trong khoảng
một tháng gì đó, tôi sẽ thanh toán hết.”
Gã qua phà sang bên San Francisco, tìm đường tới Sở tìm việc. Gã nói
với người nhân viên: “Bất cứ việc gì cũng được, trừ đi buôn.” Gã đương nói
thì bị ngắt quãng bởi một gã mới tới, ăn mặc hơi cầu kỳ, giống như một vài
anh thợ bản năng thích diện. Người nhân viên lắc đầu chán nản.
“Không xoay được hử?” Gã kia nói. “Hôm nay thế nào tớ cũng phải
tìm được người.”
Gã quay lại và nhìn vào mặt Martin. Martin cũng nhìn lại; trông thấy
bộ mặt xị ra, tái mét, đỏm dáng và yếu ớt gã biết ngay thằng cha đã thức
trắng đêm trác táng.
“Tìm việc hử?” Gã hỏi. “Cậu biết làm gì?”
“Mọi công việc nặng nhọc, đi biển, đánh máy chữ nhưng không biết
tốc ký, cưỡi ngựa được. Làm gì cũng được, được hết.”
Gã kia gật đầu.
“Nghe cũng được đấy. Tên tớ là Dawson, Joe Dawson. Tớ đang cần
một người thợ giặt.”