“Chưa trả vội.” Joe mách nước.
“Không được, nợ bà chị tớ mà…”
Joe huýt một tiếng sáo dài, bối rối, cố vắt óc nghĩ kế nhưng cũng không
ra.
“Tớ còn đủ để hai đứa làm chầu rượu.” Joe nói. “Thôi cứ đi, có thể rồi
chúng ta cũng sẽ nghĩ kế xoay được.”
Martin từ chối.
“Kiêng à?” Joe hỏi.
Martin gật đầu, còn Joe thì rền rĩ. “Giá mà tớ cũng được như cậu!
Nhưng không hiểu sao, tớ không tài nào kiêng nổi.” Joe nói như để làm nhẹ
lỗi của mình đi. “Sau một tuần lễ làm việc quần quật như trâu, như chó, tớ
phải nốc cho say. Nếu không uống thì có lẽ tớ phải cứa cổ tớ đi hay đốt nhà
mất. Thấy cậu kiêng được, tớ cũng mừng. Cứ kiêng đi cậu ạ!”
Martin thấy rõ cái vực thẳm mênh mông giữa gã và anh chàng này –
cái vực thẳm do sách vở tạo nên, nhưng gã thấy bước trở lại qua cái vực
thẳm đó cũng không khó khăn gì. Suốt đời gã đã sống trong thế giới của
những người lao động, và tình bạn trong lao động là thiên tính thứ hai của
gã. Gã đã giải quyết được vấn đề chuyên chở của mình, một vấn đề nan giải
đối với cái đầu óc đau nhức của Joe. Gã sẽ gửi chiếc vali nhờ Joe mang lên
tàu đi trước đến khách sạn Shelly Hot Springs. Còn gã thì đã có xe đạp.
Đường dài bảy mươi dặm, gã có thể đi ngay chủ nhật, sáng thứ hai đã sẵn
sàng làm việc. Bây giờ gã sẽ về nhà thu xếp đồ đạc, quần áo. Chả có ai để
mà từ biệt. Ruth và cả gia đình đã đi nghỉ hè ở Sierra, bên hồ Tahoe.
Gã tới Shelly Hot Springs mệt nhoài, người đầy bụi bặm, vào đêm chủ
nhật. Joe mừng rỡ đón tiếp gã. Joe đã làm việc suốt ngày với một chiếc
khăn thấm nước quấn quanh cái đầu đau nhức.
“Mấy ngày tuần lễ trước đi để kiếm cậu, quần áo giặt ùn cả lại thế kia
đấy!” Anh ta giảng giải. “Vali của cậu đến, ổn rồi, ở trong buồng cậu ấy.
Vali quỉ gì mà nặng khiếp! Có cái gì trong ấy thế? Vàng thoi chắc.”
Joe ngồi ở trên giường trong khi Martin mở vali ra. Thực ra nó vốn chỉ
là một cái hòm đựng những đồ hộp ăn sáng, lão Higghinbotham đã bán lại
cho anh ấy một nửa đô la. Martin đã đóng vào đó hai cái quai bằng thừng và