JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 548

loại xong, Martin giúp anh ta vắt quần áo. Việc làm là tống chúng tất cả vào
trong một cái thùng quay, một phút có thể quay mấy ngàn vòng, dùng lực ly
tâm để vắt kiệt nước. Martin bắt đầu chạy hết từ cái máy sấy, đến cái máy
vắt, đồng thời rũ rũ những chiếc bít tất dài và bít tất ngắn. Đến chiều thì một
người đưa, một người cứ chất những chiếc bít tất vào cái máy ép, trong khi
những chiếc bàn là được đốt nóng. Rồi đến công việc là những bộ đồ lót
cho đến tận sáu giờ chiều, lúc ấy Joe lắc đầu ngần ngại.

“Không hết mất,” anh ta nói. “Cơm tối xong phải lại phải làm thôi.”
Cơm tối xong, họ phải làm cho đến tận 10 giờ đêm dưới ánh đèn điện

sáng chói cho đến tận khi chiếc áo lót cuối cùng được là xong, gấp lại và
chuyển sang phòng trả. Đó là một đêm oi bức miền California, tuy cửa sổ
đã mở toang mà căn phòng, với cái lò đốt bàn là đỏ rừng rực, vẫn nóng
chẳng khác gì một cái lò lửa. Martin và Joe chỉ còn mặc độc một chiếc áo
lót, cánh tay để trần, mồ hôi vã ra, hơi thở nặng nhọc.

“Chẳng khác gì ở trong một cái tầu hàng ở biển miền nhiệt đới.” Martin

nói, khi hai người lên gác.

“Rồi sẽ quen đi thôi,” Joe trả lời. “Cậu khá lắm, nếu cứ làm như thế thì

chỉ tháng đầu thôi là lĩnh ba mươi đô la. Tháng thứ hai đã được bốn mươi.
Nhưng đừng có nói là trước kia cậu chưa hề là quần áo bao giờ. Tớ tinh lắm
chứ.”

“Nói thực với cậu, cả đời tớ chưa hề là cái gì bao giờ, hôm nay mới là

lần đầu,” Martin cãi lại.

Bước vào phòng, Martin ngạc nhiên thấy mình mệt mỏi, gã quên đứt đi

mất là mình đã từng làm việc liền không nghỉ trong mười bốn tiếng đồng
hồ. Gã để đồng hồ báo thức vào lúc sáu giờ, tính lùi lại sẽ đi ngủ từ một giờ
đêm và như thế là được ngủ năm tiếng. Từ giờ đến lúc đó gã có thể đọc
sách. Tụt giày ra cho đôi chân sưng phồng của mình được thoải mái hơn, gã
ngồi vào bàn với những cuốn sách. Gã mở Fiske ra ở trang mà hai ngày
hôm nay gã bỏ dở không rờ đến, và bắt đầu đọc. Nhưng ngay đoạn đầu, gã
cũng đã thấy khó hiểu và phải đọc lại lần thứ hai. Rồi bỗng gã bừng tỉnh
dậy, bắp thịt cứng đơ, đau như dần, gã rùng mình ớn lạnh vì gió núi thổi vào
qua cửa sổ bỏ ngỏ. Gã nhìn đồng hồ. Hai giờ. Gã đã ngủ được bốn tiếng. Gã
cởi áo và bò vào giường, đầu vừa đặt xuống gối, gã đã ngủ thiếp đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.