Martin để chuông báo thức, ngồi vào bàn và mở Fiske ra. Gã không
đọc hết chương đầu. Những dòng chữ mờ đi ríu vào nhau, đầu gã gà gật. Gã
đứng lên, đi đi lại lại, lấy tay ôm vào đầu một cách điên dại, nhưng gã cũng
không thể thắng nổi giấc ngủ đè trĩu lên gã. Gã dựng quyển sách lên trước
mặt, lấy ngón tay vành mắt ra, nhưng gã vẫn cứ ngủ thiếp đi với đôi mắt mở
to. Gã đành phải đầu hàng và hầu như không biết mình làm gì nữa, gã cởi
quần áo trèo lên giường. Gã ngủ bảy tiếng liền, một giấc ngủ nặng nề như
của thú vật, gã bừng tỉnh khi tiếng chuông báo thức réo lên, và vẫn còn cảm
thấy chưa đủ.
“Có đọc được nhiều không?” Joe hỏi.
Martin lắc đầu.
“Cứ yên trí. Tối hôm nay cho máy chạy, nhưng thứ Năm ta sẽ nghỉ từ
sáu giờ. Như thế cậu có thì giờ đấy.”
Hôm nay Martin giặt đồ len, bằng tay, trong một chiếc chậu lớn đầy xà
phòng mềm, với một cái máy là, là một cái trục bánh xe, buộc vào một cái
cần, cần này lại nối vào một cái sào có nhíp ở bên trên.
“Sáng kiến của tớ đấy.” Joe kiêu hãnh nói, “mạnh hơn là dùng bàn giặt
và tay nhiều và hơn nữa, ít nhất cũng bớt được mỗi tuần mười lăm phút. Mà
mười lăm phút trong cái địa ngục này không phải là chuyện chơi.”
Cách xếp cổ cồn và măng-sét đưa vào máy ép cũng là sáng kiến của
Joe. Đêm ấy, trong khi hai người làm việc dưới ánh đèn điện, Joe đã giải
thích cho gã rõ.
“Các hiệu khác không làm theo kiểu này, chỉ có ở đây thôi. Nhờ đó mà
cứ chiều thứ bảy là ba giờ đã được nghỉ rồi. Chỉ hơn nhau ở cái chỗ là biết
cách làm. Phải đốt cho đủ sức nóng, đủ sức ép, và phải đưa chúng vào ba
lần. Cậu cứ nhìn đây này…” Joe giơ cao một cái măng-sét lên. “Dùng tay
hay dùng máy cũng chẳng bằng thế này được!”
Thứ Năm, Joe như phát điên lên. Lại có thêm một đống những “bộ đồ
cầu kỳ” của các bà các cô đem giặt.
Joe nói lớn:
“Ông thì bỏ mặc. Không chịu được nữa. Bỏ mặc xác nó đấy. Làm việc
suốt cả tuần như một tên nô lệ, giành từng phút một, thế mà nó lại tống
thêm vào cho ông một đống quần áo thế này. Tớ sẽ nói cho thằng Hà-lan