Một cái bàn là nếu lấy ngón tay ướt để vào thử theo lối thường mà chịu
được thì đối với Joe và Martin hãy còn quá lạnh, lối thử như thế vô dụng.
Phải để nó sát vào má, lường sức nóng của nó bằng một bí quyết nào đó của
bộ óc mà Martin chỉ có thể thán phục chứ không sao hiểu nổi. Khi bàn là
mới lấy ra còn quá nóng, họ móc vào những móc sắt và nhúng xuống nước
lạnh. Việc làm này cũng đòi hỏi một mức độ tính toán chính xác tinh vi. Chỉ
để quá một phần giây trong nước lạnh là mất các sức nóng cần thiết để là
cho lụa đẹp và bóng lên. Martin có thì giờ để ngạc nhiên về sự chính xác, gã
đã tạo ra được cho mình một sự chính xác máy móc - dựa trên tiêu chuẩn
nhất định giống như cái máy, không thể nhầm lẫn được.
Nhưng gã cũng chẳng có nhiều thì giờ để mà ngạc nhiên. Tất cả tâm trí
gã đều tập trung vào công việc. Hoạt động không ngừng, cả đầu cả tay, một
cái máy thông minh, tất cả những cái gì đó tạo gã thành con người, gã đem
cống hiến hết để nuôi dưỡng cái trí thông minh ấy. Trong óc gã chẳng còn
chỗ nào để mà nghĩ đến vũ trụ và những vấn đề lớn lao của nó. Tất cả
những dãy hành lang mênh mông rộng lớn của trí óc gã đều bị đóng chặt
lại, niêm phong kỹ lưỡng. Căn phòng âm vang trong tâm hồn gã là một căn
phòng chật hẹp, một buồng lái điều khiển những bắp thịt cánh tay và bả vai,
mười ngón tay khéo léo đưa rà cái bàn là nhanh vun vút trên con đường bốc
hơi của nó bằng những nhát rộng, chỉ cần đủ từng ấy nhát không hơn, trong
phạm vi nhất định không được vượt quá một ly, đưa lướt đi trên những ống
tay áo, lưng áo, đuôi áo, rồi cất cái áo là xong, không được nhàu, vào một
cái khung đã để sẵn. Tâm hồn vội vã còn đang bị xô đẩy thì gã đã phải với
lấy một chiếc áo sơ mi khác. Công việc cứ tiếp diễn hết giờ này qua giờ
khác trong khi bên ngoài, mọi vật như ngất lịm dưới sức nóng của mặt trời
California. Nhưng trong căn phòng nóng đến cực độ này thì lại không thể
ngất đi được. Những ông khách mát mẻ trên những hàng hiên kia đang cần
những bộ quần áo sạch.
Martin người đẫm mồ hôi. Gã uống nước nhiều vô kể. Nhưng trời nóng
quá, gã dùng sức nhiều, nước cứ ứa ra qua những kẻ hở của da thịt, qua
những lỗ chân lông. Ở biển, chỉ trừ một đôi khi quá bận còn công việc của
gã làm luôn luôn cho phép gã có nhiều dịp quay về với tâm tư của mình.
Trước kia, chủ tàu làm chủ thời gian của gã, nhưng ở đây lão quản lý khách