“Thật là tuyệt!” Joe mơ màng nhắc lại một phút sau.
Martin đi tắm. Tắm xong, gã thấy cái anh chàng thợ cả của xưởng giặt
đã biến đâu mất. Rất có thể là anh ta đã đi kiếm cốc bia – Martin cá như
vậy, nhưng nửa dặm đường xuống phố để xem xem có đúng không đối với
gã lúc này chừng như là một cuộc hành trình dài. Gã cởi giày nằm lên
giường để tĩnh trí lại. Gã không với tay ra lấy sách. Gã mệt quá không còn
cảm thấy buồn ngủ; gã nằm dài ra hầu như không nghĩ gì cả, trong một
trạng thái nửa sững sờ cho đến tận lúc ăn chiều. Lúc ấy, không thấy mặt mũi
Joe đâu, nghe người làm vườn hoa, chắc chắn anh ta đang phá phách ở quán
rượu. Martin hiểu ngay, ăn xong, gã lập tức vào giường và đến sáng hôm
sau gã thấy gã đã nghỉ ngơi được nhiều. Joe vẫn chưa về. Martin lấy tờ báo
ngày chủ nhật và nằm dưới bóng cây. Buổi sáng trôi qua, gã không biết nó
đã trôi đi như thế nào. Gã không ngủ, không có ai đến quấy rầy gã, thế mà
vẫn không đọc xong tờ báo. Sau khi ăn trưa xong, gã lại mở báo ra, nhưng
rồi ngủ thiếp đi mất.
Thế là ngày chủ nhật trôi qua. Sáng thứ hai gã lại tất bật, vất vả phân
loại quần áo, còn Joe, khăn buộc chặt lên đầu, mồm rên rỉ chửi rủa, đứng
cho máy chạy và quấy xà phòng.
Anh ta giảng giải: “Tớ không thể nào nhịn được. Cứ tối thứ bảy là phải
đi uống.”
Lại một tuần lễ nữa trôi qua, cuộc chiến đấu ghê rợn lại tiếp diễn đêm
đêm dưới ánh đèn điện, và kết thúc vào ba giờ chiều ngày thứ bảy; Joe lại
tận hưởng cái phút chiến thắng thê thảm ấy và rồi lại vội vã xuống phố để
quên. Ngày chủ nhật của Martin lại giống ngày chủ nhật tuần trước. Gã ngủ
dưới bóng mát của hàng cây, vật lộn tờ báo không mục đích, nằm ngửa
hàng giờ liền không làm gì, không nghĩ gì hết. Gã choáng váng quá không
còn nghĩ gì được nữa, tuy gã không bằng lòng với mình. Gã tự ghê tởm
mình, dường như gã đã làm một việc gì sa đọa, dơ bẩn tự trong tâm hồn.
Tất cả những điều thần thánh trong con người gã đã bị xoá sạch đi rồi. Sự
thôi thúc của tham vọng đã chùn bước, gã không còn sức sống để cảm thấy
sự thôi thúc ấy nữa. Gã đã chết rồi. Gã là một con vật, một con vật biết làm
việc. Gã không còn thấy vẻ đẹp trong ánh nắng luồn qua những đám lá
xanh, mà cũng không còn thấy vòm trời ngăn ngắt đang thì thào như những