ngày xưa cũ, nhắc nhủ gã về sự bao la của vũ trụ, những điều thần bí đang
run lên chờ đợi được khám phá. Cuộc sống buồn nản và ngu ngốc không
thể nào tha thứ được, hương vị của nó đắng chát trong miệng gã. Một tấm
màn đen giăng qua tấm gương của cặp mắt nhìn nội tâm của gã và trí tưởng
tượng nằm liệt trong căn phòng bệnh nhân tăm tối, nơi không một tia sáng
nào lọt vào được. Gã thèm được như Joe, lê bước xuống phố phá phách để
cho sâu rượu gậm nhấm trí óc, để say sưa một cách chán chường với những
mùi vị chán chường, uống tuý luý, uống không còn biết gì trời đất, quên đi
cái buổi sáng thứ hai và cả một tuần lễ lao khổ kinh khủng sắp tới.
Tuần lễ thứ ba lại trôi đi. Martin căm giận mình, căm giận cuộc đời. Gã
bị ám ảnh bởi một tư tưởng thất bại choán ngợp. Cũng có lý do để những
ông chủ bút từ chối những bản thảo của gã. Bây giờ gã có thể nhìn thấy điều
đó rõ ràng. Gã tự cười mình, cười những giấc mơ gã đã từng mơ. Ruth gửi
trả gã tập “Những bài ca về biển” qua bưu điện. Gã dửng dưng đọc thư
nàng. Rõ ràng là nàng đã phải hết sức cố gắng để nói rằng nàng thích những
bài thơ đó lắm và chúng thật là đẹp. Nhưng nàng không thể nói dối được,
nàng không thể tự mình che dấu sự thật được. Nàng biết những bài thơ ấy
thất bại. Qua mỗi dòng thờ ơ nhạt nhẽo, thiếu nhiệt tình trong bức thư của
nàng, gã thấy rõ nàng không tán thưởng chúng. Và nàng có lý. Gã tin chắc
như vậy khi gã đọc lại tập thơ. Cái đẹp và cái kỳ diệu đã rời bỏ gã đi mất,
và khi đọc lại những bài thơ, gã thấy ngạc nhiên về những ý nghĩ gã có ở
trong đầu khi gã viết chúng. Những câu văn táo bạo nghe thật kỳ cục, cách
diễn đạt ví von bóng bẩy thật quái đản, tất cả đều vô nghĩa, không thực,
không thể nào có được. Gã có thể đốt ngay tập “Những bài ca về biển” nếu
như ý chí của gã đủ mạnh để mà đốt chúng đi. Có buồng máy kia, nhưng
tập thơ không xứng để cho gã mất công sức đem đi vứt vào lò. Công sức
của gã còn phải dùng để giặt những bộ quần áo của người khác. Gã không
còn một chút công sức nào để làm việc riêng tư.
Gã quyết định đến chủ nhật sẽ cố gắng tập trung tư tưởng để viết thư
trả lời Ruth. Nhưng chiều thứ bảy, công việc xong sau khi tắm, ý nghĩ muốn
quên đi tất cả choán ngợp lấy gã. “Có lẽ mình phải xuống phố xem thằng
Joe tiêu thì giờ ra sao?” Gã lại tự nói với mình như vậy, và đồng thời gã
cũng thấy mình đã tự dối mình. Nhưng gã không còn đủ nghị lực để mà suy