thấy mình mang ở trên đời một món nợ tổng cộng là mười bốn đôla tám
mươi nhăm xu. Gã còn nợ tiền thuê máy chữ, nhưng gã còn có thể chịu
được hai tháng như thế là tám đôla. Đến lúc đó gã sẽ không còn trông vào
đâu được nữa.
Lần mua cuối cùng ở cửa hiệu hoa quả là một túi khoai tây và suốt một
tuần lễ liền gã chỉ có khoai tây, không gì khác ngoài khoai tây, ba lần một
ngày. Họa hoằn ăn ở nhà Ruth giúp gã giữ được sức khỏe của cơ thể, tuy gã
cũng thấy khá khổ tâm khi từ chối không lấy thức ăn thêm, trong khi bụng
đói cào cấu thèm khát những thức ăn bày la liệt trên bàn. Thỉnh thoảng, tuy
trong thâm tâm cảm thấy xấu hổ, những gã vẫn tạt vào nhà bà chị đúng vào
lúc bữa cơm và ăn no, ăn nhiều, nhiều hơn ở bàn ăn nhà ông Morse.
Gã làm việc hết ngày nọ đến ngày kia, và hết ngày nọ đến ngày kia,
người đưa thư vẫn mang cho gã những tập bản thảo bị ném trả về. Gã không
có tiền mua tem, vì thế mà bản thảo chất thành đống ở gầm bàn. Rồi một
hôm, suốt bốn mươi tiếng đồng hồ gã không được nếm một chút thức ăn
nào. Gã không thể hy vọng một bữa ăn ở đằng nhà Ruth, vì nàng đã đi San
Raphael chơi hai tuần; và cũng vì xấu hổ gã không thể tới nhà bà chị.
Không may hơn nữa, người đưa thư đi phát chuyến thư chiều đã mang tới
cho gã năm tập bản thảo bị trả về. Rồi vì thế mà Martin phải mặc áo khoác
ngoài xuống Oakland, lúc trở về không còn áo, nhưng có năm đôla lẻng
xẻng trong túi. Gã trả bớt cho bốn của hiệu, mỗi người một đôla, và về bếp
rán thịt bò với tỏi, pha cà phê, trộn một xoong mận to tướng. Ăn xong, gã
ngồi vào bàn hoàn thành trước nửa đêm một bài luận văn mà đặt tên cho nó
là “Giá trị của sự cho vay lãi.” Đánh máy xong, gã quẳng nó xuống gầm
bàn vì cũng không còn lại xu nào trong số năm đôla trên để mua tem.
Sau đó gã đem cầm đồng hồ, rồi sau đó lại cầm cả xe đạp, bớt tiền mua
thức ăn để mua tem dán vào tất cả các bản thảo và gửi đi. Gã đã thất vọng
đối với những bài viết cốt để kiếm tiền của mình. Không ai cần mua cả. So
sánh chúng với cái gã thấy trên các tờ báo hàng ngày, các tuần báo, các tạp
chí rẻ tiền, gã quả quyết rằng những bài của gã hơn những bài thông thường
được đăng nhiều, hơn rất nhiều, ấy vậy mà chúng vẫn không bán được. Rồi
gã khám phá ra hầu hết các báo chí hàng ngày đăng phần lớn những bài “do
các nghiệp đoàn cung ứng đưa đến,” và gã tìm được địa chỉ của cái tổ chức