cung cấp những tài liệu đó. Nhưng những bài của gã gửi đi vẫn bị trả về
kèm theo một bức thư in sẵn báo cho gã biết rằng ban biên tập đã cung cấp
đủ tất cả những bài cần thiết.
Ở một trong những tờ báo thiếu niên lớn, gã thấy bao nhiêu cột đăng
khi những giai thoại, những mẩu chuyện tạp nhạp. Lại một cơ hội đây rồi.
Nhưng những mẩu chuyện của gã lại bị trả về; mặc dù gã đã cố gửi đi gửi
lại nhiều lần, vẫn không một truyện nào gửi lọt. Mãi về sau, khi không cần
đến nữa, gã mới rõ bọn chủ bút và bọn phu việc đã tự tay viết những chuyện
đó để tăng lương của chúng lên. Những tờ tuần báo trào phúng cũng gửi trả
lại những mẩu chuyện khôi hài và những bài thơ châm biếm của gã, những
bài thơ đả kích nhẹ nhàng gã viết cho những tạp chí lớn cũng không có chỗ
dung thân. Lại còn những truyện ngắn trên báo hàng ngày nữa. Gã biết gã
có thể viết hay hơn những cái đã được đăng. Tìm được địa chỉ của hai tổ
chức cung cấp tài liệu cho các báo hàng ngày, gã tới tấp gửi truyện ngắn của
mình đến, khi đã viết xong tới hai mươi truyện mà vẫn không được nhận
đăng truyện nào, gã thôi không viết nữa. Tuy vậy, hàng ngày, đọc những
truyện ngắn trên các báo hàng ngày, hàng tuần, biết bao là truyện, gã không
thấy một truyện nào có thể sánh nổi với truyện của gã. Thất vọng, gã kết
luận rằng gã không biết đánh giá một chút nào, rằng gã bị mê hoặc vì những
cái mình viết, rằng gã chỉ là một thằng kiêu căng tự lừa dối mình.
Cái bộ máy biên tập không có tính chất con người cứ chạy một cách
trơn tru như thường. Gã dán tem lên bản thảo, gấp lại, bỏ vào thùng thư, và
cứ từ ba tuần đến một tháng sau người đưa thư lại bước lên bục cầu thang,
đưa trả lại gã. Chắc chắn rằng ở đầu bên kia không có một ban biên tập con
người. Đó chỉ toàn là những bánh xe, những răng cưa, những ổ dầu – một
hệ thống máy móc tinh xảo được điều khiển bởi những người máy. Gã đã
thất vọng tới mức nghi ngờ không biết bọn biên tập có thực tồn tại hay
không. Gã không bao giờ nhận thức được một dấu hiệu gì về sự tồn tại của
một tên chủ bút nào, và cái việc không có một lời nhận định mà cứ vứt trả
lại tất cả những cái gã viết, dường như là một bằng chứng cụ thể tỏ ra rằng
bọn chúng chỉ là những vật hoang đường được tạo ra, được nuôi dưỡng bởi
một lũ lau nhau phụ việc, lũ thợ xếp chữ, bọn thợ in.