“Ý ông muốn pha trò chắc?” Ông Morse không còn biết nói thế nào
hơn.
“Thưa không, tôi không pha trò một chút nào. Tôi nói rất nghiêm túc.
Ông vẫn cứ tin ở bình đẳng, ấy thế nhưng ông lại làm công việc của những
tập đoàn, mà các tập đoàn thì ngày này qua ngày khác chăm chú làm công
việc chôn vùi bình đẳng xuống đất đen. Ông cho tôi là người xã hội chỉ vì
tôi phủ nhận bình đẳng, và chỉ vì tôi nói rõ cái lẽ sống của ông. Những
người Cộng hòa là những kẻ thù của bình đẳng, tuy mồm thì vẫn hò hét
khẩu hiệu bình đẳng nhưng thực ra hầu hết bọn họ đang chống lại nó. Lấy
danh nghĩa bình đẳng, họ tiêu diệt bình đẳng. Vì thế tôi mới gọi họ là đồ
ngớ ngẩn. Còn tôi, tôi theo chủ nghĩa cá nhân. Tôi tin rằng trong một cuộc
thi, ai chạy nhanh người ấy được và trong chiến đấu phần thắng thuộc về kẻ
mạnh. Đó là bài học tôi đã rút ra được trong môn sinh vật học, hay ít nhất,
tôi nghĩ rằng tôi đã học được như vậy. Như tôi đã nói, tôi là một kẻ theo chủ
nghĩa cá nhân, mà chủ nghĩa cá nhân là kẻ thù muôn đời muôn kiếp của chủ
nghĩa xã hội.”
“Nhưng ông thường dự những buổi hội họp của những người xã hội.”
Ông Morse nói, vẻ thách thức.
“Nhất định rồi, cũng như những người tình báo thường phải ra vào
doanh trại của đối phương luôn. Không làm thế thì làm sao mà biết được kẻ
địch? Hơn nữa, tôi rất thích thú được dự những buổi họp của họ. Họ là
những chiến sĩ giỏi, và dù phải hay trái họ cũng đã đọc nhiều sách. Bất cứ
người nào trong bọn họ đều hiểu xã hội học và tất cả các thứ học thuyết
khác hơn bất cứ ông chủ xí nghiệp bình thường nào. Vâng, tôi đã dự những
buổi hội họp của họ dăm bẩy lần, nhưng cái đó không thể làm cho tôi trở
thành một người theo chủ nghĩa xã hội được, cũng như nghe ông Charley
Hapgood diễn thuyết chẳng làm cho tôi trở thành một người Cộng hòa
được.”
“Tất nhiên,” ông Morse nói, giọng đã dịu đi. “Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng
ông có khuynh hướng như vậy.”
Trời ơi, gã nghĩ thầm, ông ta không hiểu mình đang nói gì. Ông ta
không hiểu một tí gì cả. Không hiểu ông ta dùng cái vốn học thức của ông
ta để làm gì?