mỉm cười, thầm thích thú vì bỗng dưng tưởng tượng một trong hai cô gái
này xuất hiện trong phòng khách nhà bà Morse. Nhưng sự thích thú nhạt
dần đi, gã cảm thấy một nỗi cô quạnh mênh mông. Cái cô em gái này của
gã và phòng khách nhà bà Morse là những cột mốc trên con đường gã đã đi
qua. Và gã đã bỏ chúng lại xa ở đằng sau. Gã trìu mến nhìn xung quanh,
nhìn những cuốn sách ít ỏi của gã. Chỉ còn lại những cuốn sách này là bạn
thôi.
“Hừ, em hỏi gì anh nhỉ?” Gã giật mình ngạc nhiên hỏi.
Marian nhắc lại câu hỏi.
“Tại sao anh lại không đi làm?”
Gã phá lên cười nhưng hơi gượng gạo: “Chắc anh chàng Hermann của
em nói thế với em chứ gì?”
Cô ta lắc đầu.
“Đừng nói dối!” Gã nghiêm giọng.
Cô khẽ gật đầu khẳng định gã đã nói đúng.
“Hừ, cô hãy về bảo với anh chàng Hermann của cô là cứ lo lấy việc của
mình đã; rằng tôi làm thơ về người con gái mà anh ấy sắp lấy, anh ấy muốn
can thiệp thì được, còn ngoài việc đó ra thì không được nói gì hết. Hiểu
chưa?”
“Thế ra cô cũng nghĩ rằng anh không thể thành công trong nghề viết
văn được hả?” Gã nói tiếp. “Cô cũng nghĩ rằng anh chẳng làm nên được trò
trống gì, càng ngày càng xuống dốc và làm hổ nhục cho gia đình hả?”
“Em nghĩ rằng, anh nên kiếm một việc gì đi làm thì hơn,” cô nói, giọng
quả quyết, và gã thấy em gái mình rất thành thực. “Anh Hermann nói…”
“Kệ xác cái anh Hermann của cô!” Gã vui vẻ ngắt lời. “Anh chỉ muốn
biết khi nào thì hai cô cậu làm lễ cưới. Cô thử hỏi xem anh chàng Hermann
của cô có cho phép cô nhận đồ mừng của anh không.”
Sau khi Marian ra về, gã ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Đôi lúc gã cười phá
lên, chua chát nghĩ tới cô em gái và anh chồng chưa cưới của cô ta, nghĩ tới
tất cả những người cùng giai cấp với gã và những người cùng giai cấp với
Ruth sống một cuộc sống chật hẹp, nhỏ bé, - họ chỉ là những con cừu sống
thành bầy thành đàn, bắt cuộc sống vào khuôn vào nếp, dập theo ý kiến của
kẻ khác, không còn là những cá nhân sống một cuộc sống thực chỉ vì những