Để tỏ ra mình thực thà, Ford lộn cả hai túi áo gi-lê ra. Một mảnh bìa
cứng ở một túi rơi xuống sàn. Hắn cúi xuống nhặt và định bỏ vào túi thì
Martin đã quát lên.
“Cái gì đó! - một cái vé phà hử? Đưa đây – Nó giá mười xu đấy. Tao sẽ
tính vào số tiền chúng mày nợ. Kể cả cái vé như thế là bốn đô la chín mươi
nhăm xu. Còn nợ lại tao năm xu.”
Gã nhìn White một cách dữ tợn. Anh chàng gầy gò yếu ớt này vội đưa
ngay ra một đồng kền.
“Cảm ơn các vị,” gã nói với cả ba. “Chúc các vị vui vẻ.”
“Đồ kẻ cướp!” Ends lầu bầu tức tối.
“Đồ ăn cướp!” Gã chửi lại, và bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Martin khoái chí quá – khoái chí đến nỗi gã chợt nhớ là tờ “Con Ong”
cũng còn thiếu của gã mười lăm đô la bài “Nàng tiên và viên ngọc,” gã
quyết định đến thẳng ngay toà báo để đòi. Nhưng bọn “Con Ong” gồm toàn
những thằng cha trẻ tuổi mày râu nhẵn nhụi, lực lưỡng, một bọn cướp bể
thực thụ. Chúng ăn cướp tất cả mọi thứ, tất cả mọi người, chẳng từ chuyện
ăn cướp lẫn nhau. Sau một hồi ẩu đả gẫy mất vài cái bàn vài cái ghế, thằng
cha chủ bút (vốn trước đây là một vận động viên ở trường đại học) được sự
hỗ trợ tích cực của mấy tên quản lý, phụ trách quảng cáo và chạy giấy, đã
tống được Martin ra khỏi phòng, hắn đẩy mạnh một các ngay từ bực đầu
tiên để gã lăn xuống cầu thang được nhiều hơn.
“Ông Eden, mời ông lại chơi luôn nhé. Chúng tôi rất sung sướng được
gặp ông bất cứ lúc nào.” Tất cả bọn đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống, cười
hô hố.
“Hừm!” Martin nhổm dậy cười gằn. Gã lẩm bẩm trả lời. Bọn “Xuyên
lục địa nguyệt san” đều là hạng dê cái, còn chúng mày toàn những thằng võ
sĩ nhà nghề cả.”
Tiếng cười lại vang lên hưởng ứng câu nói đó.
“Ông Eden này!” Thằng cha chủ bút gọi với xuống. “Tôi phải nói rằng
đứng về mặt thi sĩ mà nói thì ông cũng là tay cứng đấy. Xin cho phép tôi hỏi
ông học được ở đâu quả móc phải thế?”
“Thế ông học được ở đâu cái miếng khóa tay?” Martin trả lời. “Dù sao
mắt ông cũng bị tím bầm đấy.”