cái tỉ mỉ đáng sợ của những dụng cụ ăn uống, bị dằn vặt bởi anh người hầu
như con quỉ, nhảy một bước lên cái đỉnh cao của xã hội làm cho người ta
choáng váng này, rồi cuối cùng lại quyết định phải thành thực với mình,
không tìm cách che giấu những kiến thức mình không biết, những cái tao
nhã mà mình không có.
Gã đưa mắt nhìn Ruth để yên tâm, giống như một khách đi tàu thủy,
bỗng lo sợ khi nghĩ tới con tàu có thể đắm, đưa mắt tìm những chiếc phao
cứu đắm.
Phải, tất cả những cái còn lại được gọi là tình yêu và Ruth. Còn tất cả
những cái khác đều không chịu đựng được sự thử thách của sách vở. Nhưng
Ruth và tình yêu thì đã chịu đựng được; gã đã tìm thấy một chứng thực sinh
vật học về cả hai điều đó. Tình yêu là biểu hiện cao quý nhất của cuộc sống.
Tạo hóa đã vì tình yêu mà mất công sức để tạo ra gã, cũng như đã mất công
sức để tạo ra tất cả những con người bình thường khác. Tạo hóa đã phải tốn
mất hàng vạn thế kỷ - không, hàng mười vạn thế kỷ, hàng trăm vạn thế kỷ
để làm nhiệm vụ này, và gã chính là cái kiểu mẫu hoàn thiện hoàn mỹ nhất
mà tạo hóa có thể sáng tạo được. Tạo hóa đã làm cho tình yêu thành cái
mạnh mẽ nhất trong con người gã, đã tặng gã trí tưởng tượng để làm cho
sức mạnh của tình yêu tăng lên gấp vạn vạn lần, rồi biến gã thành con phù
du để mà rung động, mà tan ra, mà yêu đương. Bàn tay gã tìm bàn tay Ruth
bên cạnh gã, lấp dưới bàn, hai người xiết chặt tay nhau nồng nhiệt. Nàng
liếc nhìn gã một thoáng nhanh, đôi mắt nàng long lanh. Đôi mắt gã trong
niềm xúc động rộn ràng cũng liếc nhìn lại; gã cũng không nhận ra cái đẹp
long lanh trong cặp mắt nàng chỉ là phản ánh cái đẹp long lanh mà nàng
nhìn thấy trong mắt gã.
Bên kia bàn ở góc đối diện với gã, bên phải ông Morse là ông thẩm
phán Blount, một viên thẩm phán ở tòa thượng thẩm địa phương. Martin đã
gặp ông ta vài lần và không sao có thể ưa được con người này. Ông ta và
cha Ruth đang bàn về đường lối chính trị của Hiệp hội lao động, về tình
hình địa phương và về chủ nghĩa xã hội. Ông Morse có ý chê trách Martin
về vấn đề này. Cuối cùng, ông thẩm phán Blount nhìn qua bàn với vẻ độ
lượng và thương hại của một người cha. Martin mỉm cười một mình.