“Em không cần biết đó là sự thật hay không,” nàng nhấn mạnh. “Phải
có một giới hạn nào đó trong phép lịch sự không được vượt qua chứ, anh
không có quyền sỉ nhục ai cả.”
“Thế thì ông thẩm phán Blount kia có quyền gì mà công kích chân lý?”
Martin hỏi. “Chắc chắn công kích chân lý còn là một tội lỗi nặng hơn là sỉ
nhục một nhân cách bé bỏng như nhân cách của ông thẩm phán. Ông ta còn
làm một điều tồi tệ hơn thế nữa. Ông ta đã bôi nhọ tên của một người cao
quý, một người vĩ đại đã chết. Ôi! Thật là đồ súc vật! Đồ súc vật!”
Cơn giận dữ phức tạp của gã lại bừng bừng bốc lửa lên, khiến Ruth
kinh sợ. Chưa bao giờ nàng thấy gã giận dữ như vậy, mà nó thật là hoàn
toàn vô lý, khó hiểu đối với sự hiểu biết của nàng. Tuy vậy, qua sự kinh hãi,
nàng vẫn thấy những sợi dây quyến rũ say đắm đã từng kéo nàng lại với gã,
và trong phút say sưa cuồng nhiệt nhất, đã khiến nàng đặt tay lên cổ gã.
Nàng đang bị tổn thương, xúc phạm vì những chuyện đã xảy ra, tuy nhiên,
nàng vẫn nằm trong cánh tay gã và run lên, trong khi gã cứ lẩm bẩm: “Đồ
súc vật! Đồ súc vật!” và nàng vẫn còn nằm trong cánh tay gã khi gã nói:
“Em yêu quý, anh sẽ không bao giờ đến làm phiền cái bàn ăn nhà em nữa
đâu. Họ không ưa anh, anh thật là sai lầm khi cứ vác cái bộ mặt khó chịu
đến với họ. Hơn nữa, đối với anh, những bộ mặt của họ cũng rất đáng khó
chịu. Hừ! Họ thật đáng lộn mửa. Nghĩ mà xem, anh đã ngây thơ tưởng rằng
những người ở địa vị cao trong xã hội, những người sống trong những căn
nhà lộng lẫy, có học thức, có tiền gửi ngân hàng đều là ghê gớm lắm!”
----------------
[118]
Joseph Conrad (1857 – 1924) – một nhà viết tiểu thuyết người Anh,
chuyên lấy đề tài về biển.
[119]
Nguyên văn: The Cycle of Life – Đây là một tập luận văn bàn về tiến
hóa luận, xuất bản năm 1904.
[120]
Nguyên văn: Blond beast – Theo triết học của Niestzsche, đó là những
con người lý tưởng, một dân tộc nguyên thủy ở Bắc Âu, tóc vàng, mặt
như ngọc. Bọn phát xít Đức thường dùng luận điệu này, cho giống
người Ariel là giống người siêu việt.
[121]
Jesuits: thầy tu dòng gia tô.
CHƯƠNG 38