- Chó hay gì? - Henry hỏi.
- Nhìn không rõ. Trông như con chó nhưng không dám nói chắc.
- Hay con sói?
- Một con sói đã thuần dưỡng!
- Có thể lắm chứ, tại sao không?
- Nếu thế tên trộm này đặc biệt táo tợn. Mọi chuyện đều rất có thể, tất
nhiên.
Như mọi khi, hai người ngồi bên chiếc quan tài, vừa ăn món đậu hầm
vừa tiếp tục tranh luận về vụ vừa rồi. Mắt bọn thú rừng nhấp nhoáng xung
quanh họ. Henry nhận xét:
- Chúng tới gần hơn bữa qua. Có vẻ bạo dạn hơn...
- Nếu chúng vớ được một đàn nai sừng tấm thì cánh ta được yên thân...
nếu không... Mình không dám hình dung cảnh sẽ xảy ra cho hai ta...
- Cậu bi quan quá. - Henry nói. - Dạ dày cậu làm việc tồi thành thử nói
chuyện với cậu mình không khoái tí nào. Thôi đừng than thở nữa, cố ngủ đi
một giấc. Như vậy hay hơn.
Nói là làm. Họ chất thêm củi khô vào đống lửa rồi lăn ra ngủ giữa bầy
chó..Sáng ra Henry giật mình tỉnh dậy trong tiếng kêu của Bill đang huơ
chân múa tay.
- Gì thế? - Henry hỏi.
- Mất một con nữa.
- Cái gì?
- Con ếch biến rồi.
- Chà, xui xẻo quá. Ai ếm chúng mình thế nhỉ!
Henry tới đứng bên bạn, đếm từng con chó và buộc phải thừa nhận sự
thực phũ phàng: mất một con. Anh buồn rầu:
- Thiệt hại quá lớn. ếch là con chó dũng cảm nhất và khỏe nhất đám.
Ngày hôm đó thật buồn. Hai người tiến chậm hơn trước và bắt đầu cảm
thấy lo lắng vì bị những kẻ thù vô hình bám theo rình rập.
Họ làm việc cật lực trong im lặng. Thứ im lặng làm đầu óc choáng
váng và chỉ bị đứt đoạn khi những tiếng gào rú bám chặt vào hành trình của
họ cất lên. Cuộc hành trình càng trở nên gian khổ vì những con chó luôn
tìm đường lẩn trốn. Cả Bill và Henry đều mệt lử, đều mất tinh thần. Đêm