- Càng lạ hơn nữa vi chính nó là tên trộm bị mình nện tối qua. Con này
không ngại nguy hiểm dám lẻn vào tận chỗ ta hạ trại tuy có đống lửa rất
lớn. Từ cổ chí kim chưa từng có chuyện như thế bao giờ. Sau này kể lại
chắc chẳng ai tin...
- ừ, lạ thật.
- Nó biết cả giờ chúng ta ăn tối nữa chứ!
- Mình nhớ lại hồi bắn hạ một con chó chạy theo lũ sói. Chó của ông
già Villon. Thấy nó lảng vảng trong bãi chăn thả nai sừng tấm, mình nổ
súng bắn luôn. Nghĩ là nó chết ông già Villon òa khóc thảm thiết chẳng
khác khóc con. Đã ba năm ông không thấy nó vì nó bỏ chạy theo bầy sói
rừng.
- Theo mình thì con sói kia cũng là một con chó nhà đã trở lại hoang dã
và vẫn chưa quên cảnh con người phân phát cá cho chó.
- Thế thì nhất định phải giết nó. Không thể kéo dài tình trạng này. Vả
lại đây là chuyện sống còn của chúng mình.
- Chà, nếu sẵn đạn thì xong ngay.
- Chỉ còn ba viên duy nhất, ta không được phí phạm... hành trình còn
dài.
- Đồng ý!
- Vậy phải làm gì bây giờ?
- Ngủ cái đã. Qua một đêm sẽ có sáng kiến.
Hai chàng lăn ra đánh một giấc tốt.
Sáng, Henry dậy trước pha càphê, rồi đánh thức bạn. Bill cằn nhằn:.-
Cậu quên không phục vụ mình rồi.
- Lạ thật. - Henry đang nghĩ đi đâu nên không trả lời vào câu hỏi của
bạn. - Không biết mình đang loạn óc hay đang ngủ mê thế này...
- Henry, tách của mình chẳng có lấy một giọt nào gọi là có!
Càng bực mình, Bill hét to:
- Nói đi chứ! Tại sao thế?
- Cậu nhìn xem... Con Bự chuồn rồi!
Bill nhổm người đếm: "Một... hai... ba..." - ừ nhỉ, thiếu một. Dây da bị
nhai nát.
Cả hai người đều sững sờ. Một lúc Henry mới nói: