nay cũng như những đêm trước, họ hạ trại khi chiều tới nhưng khác với
những tối qua họ xích các con chó rất chặt. Theo cách của người Anhđiêng,
Bill tròng một sợi dây da to bản quanh cổ từng con, nối sợi dây vào cây gậy
dài chừng năm sáu piê. Đầu kia của gậy buộc chặt vào cây cọc cắm sâu
xuống đất.
- Như vậy, - Bill nói. - mình tin chúng sẽ không còn tìm cách bỏ rơi
chúng ta nữa.
- Tốt lắm. Nhìn kìa, những con mắt lửa đã vây quanh chúng ta! Thật
đáng tiếc, ta không có nhiều đạn để cho chúng ăn một bữa no chì! Hình như
chúng biết ta thiếu đạn nên càng lúc càng vào gần thế kia...
Hai người không sao ngủ được. Bị vây kín giữa hiểm họa chết người,
họ luôn phải căng mắt dõi theo những hình dáng lờ mờ ẩn hiện như bóng
ma quanh trại. Nhìn mãi vào những con ngươi sáng rực kia, cuối cùng họ
cũng nhận ra hình thù một con vật. Bỗng đàn chó nháo nhác, theo nhau cắn
các sợi dây da. Con Một Tai rên the thé, ngoạm mạnh cây gậy ra sức lôi về
phía bóng tối. Henry rỉ tai bạn:
- Bill! Đừng nhúc nhích. Nhìn kìa!
Bill buột miệng kêu lên một tiếng ngạc nhiên khi trông thấy bóng đen
đang thận trọng trườn dần về phía trại. Một bóng đen hình con chó đang len
lén luồn qua ánh lửa phập phùng. Con vật vừa có ý sợ hãi vừa táo tợn trừng
mắt quan sát hai người trong khi vẫn tiến gần tới đàn chó.
Một Tai chăm chú nhìn con vật và cất tiếng rên rỉ càng thiểu não hơn.
Bill nói:
- Một con chó rất bự.
- Có khi là chó sói.
- Nó tiến về phía lũ chó nhà.
- Cậu nhìn con Một Tai kìa! Nó tỏ ra rất hoảng!
- Con kia là sói cái đấy. Mình thừa biết thủ đoạn của nó. Nó lảng vảng
quanh trại, dụ một con chó nào đó của ta theo nó vào rừng để cả bầy được
bữa no bụng.
Đúng lúc khúc củi bị nứt giữa đống lửa phát ra tiếng nổ lớn khiến con
vật vội nhanh nhẹn rút lui.
- Lạ thật. - Henry nhận xét.