Ngày vui ngắn chẳng tầy gang. Một bữa kia Scott phải đi công chuyện,
để Nanh Trắng ở lại với Matt. Ngay sau khi chủ ra đi Nanh Trắng cảm thấy
rất lo lắng, sục tìm khắp nơi.
Đêm đó nó khắc khoải chờ Scott về nhưng không thấy. Nó ngồi mãi
trên bậc cửa cho tới lúc ngọn gió lạnh buộc nó phải tìm chỗ kín nằm chờ rồi
ngủ quên mất. Khoảng hai giờ sáng nó giật mình tỉnh dậy, lại ra bậc cửa
ngồi chờ trong gió buốt.
Matt hiểu rõ tâm tư con chó nhưng không có cách nào làm nó hiểu chủ
nó hiện nay ra sao.
Nanh Trắng ngã bệnh, yếu dần, bỏ ăn, mặc cho bọn chó tha hồ hành hạ.
Matt lo lắng:
- Nó sắp chết đến nơi rồi.
Anh viết thư cho Scott.
Một đêm đang thao thức Nanh Trắng bỗng giật mình dựng thẳng hai tai
lắng nghe, cố bắt từng tiếng động nhỏ bên ngoài cho tới lúc nghe tiếng chân
bước gấp. Cửa mở, Weedon Scott xuất hiện!
Trông thấy chủ về nhưng Nanh Trắng không còn đủ sức đứng dậy. Matt
nói:
- Nó còn quẫy được đuôi là còn hi vọng.
Scott gọi:
- Nanh Trắng, tới đây nào!
Con chó tuân lệnh.
Hai mắt nó long lanh niềm vui mãnh liệt.
Scott ngồi xuống vuốt ve. Nanh Trắng khẽ gừ gừ khoan khoái rồi rúc
đầu vào ngực chủ. Chỉ sau hai ngày nó khỏi hết mọi bệnh, các con chó khác
phải trả giá bằng xương máu mới biết nó đã hồi phục sức lực và niềm tự
hào.
Một đêm khác, Scott đang chơi bài với Matt bỗng nghe bên ngoài có
tiếng la thét, tiếng đánh lộn huỳnh huỵch.
Có chuyện gì vậy? Hai người ra xem và thấy một người đàn ông nằm
giữa tuyết, đang dùng tay cố che mặt che cổ không cho Nanh Trắng ngoạm
vào. Gã đã bị thương khá nặng, người đầy máu.