Nanh Trắng đã qua một mùa đông ở Sierra Vista, mùa đông thứ hai
đang tới gần.
Ngày ngắn dần. Đúng vào lúc này Nanh Trắng nhận thấy thái độ Collie
đối xử với nó đã thay đổi. Chị chàng không cắn nữa, có chăng cũng chỉ hơi
nhay nhẹ nhẹ trong lúc vui đùa với nó. Những ngày đối đầu đã lùi xa.
Một bữa kia Collie rủ Nanh Trắng theo nó chạy như điên qua nhiều
rừng cây nội cỏ.
Chuyện đó xảy ra khi Scott còn đang nằm trên giường bệnh. Bữa đã
qua khỏi, anh bảo thắng yên cương vào ngựa rồi gọi Nanh Trắng tới:
- Ta lại làm theo thói quen trước kia. Hãy cùng ta đi dạo cho vui, chó
con thân thương!
Collie đang có mặt ở đó. Nó tới bên con sói, cọ cọ tấm thân tha thướt
vào Nanh Trắng tuồng như nói:
- Đừng bỏ em! Chúng mình ở lại bên nhau có hơn không? Ta ra chơi
ngoài cánh đồng cỏ đi!
Nên làm gì bây giờ? Tuân theo lời thượng đế? Hay đi theo Collie đã trở
nên rất dễ thương?.- Đi theo ta, Nanh Trắng!
- Đi với em nào, anh Nanh Trắng!
Hôm đó Nanh Trắng đi theo tiếng gọi của bạn gái, bỏ mặc thượng đế
thui thủi đi chơi một mình.
Có lẽ Nanh Trắng nhớ lại chuyện mẹ nó đã bỏ đi cùng với Một Mắt
lang thang trong rừng già mênh mông.
Tiếng gọi sâu xa khẩn thiết hơn cả luật lệ của thượng đế, mãnh liệt hơn
cả ý chí của nó đã vạch đường cho Nanh Trắng đi theo.
Hồi đó các báo đăng nhiều tin xung quanh vụ Jim Hall một tên cướp
vừa vượt ngục San Quentin. Hắn là một tên rất hung tợn ai cũng khiếp sợ.
Sự độc ác choán hết cá tính hắn ta, không thể cải tạo nổi hắn dù bằng
phương pháp cứng rắn hay nhẹ nhàng. Hắn độc ác và nguy hiểm hơn cả thú
rừng. Đã phạm tội ba lần, đã bị xã hội kết án tù nặng, nhưng hình phạt
khiến tâm hồn hắn càng đồi bại càng đen tối hơn. Vào tù lần thứ ba, hắn rơi
vào tay một gã quản tù tồi tệ chẳng kém hắn ta. Gã ngược đãi, truy hại,
hành hạ Jim từ sáng đến tối. Tên cướp làm gì được gã? Nó chỉ có chân tay
không, còn quản tù lúc nào cũng kè kè khẩu súng lục tổ chảng.