JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 973

ngạc nhiên khi thấy mấy ngón tay của mình bị tê cóng lại. Rõ ràng trời rất
rét. Anh vội đi ngay găng tay vào, rồi đập mạnh vào ngực.

Đã 12h trưa, lúc này bầu trời trở nên sáng sủa nhất. Nhưng trong cuộc

hành trình mùa đông của mình, mặt trời hãy còn xa tít tắp ở phương Nam,
chưa thấy sáng nơi chân trời. Gò đất cao đứng sững giữa chân trời và dòng
sông Hen-đơ-xơn, nơi anh đã đi dưới bầu trời trong sáng vào giữa trưa mà
không để lại 1 bóng nào. Vào đúng 12h rưỡi, anh đến chỗ ngã ba sông,
trong lòng thấy thoả mãn trước tốc độ đó. Nếu giữ được tốc độ đó, chắc
chắn đến 6h anh sẽ có mặt bên các bạn của mình. Anh cởi cúc áo choàng,
sau đó đến chiếc áo sơ-mi và kéo ra gói bánh ăn trưa. Anh làm động tác đó
không quá 15 giây đồng hồ, vậy mà những đầu ngóng tay để hở đã bị tê
cóng liền. Anh không đeo găng tay, mà lại đập mạnh các ngón tay hàng
chục cái vào đùi. Sau đó, anh ngồi xuống 1 khúc cây phủ đầy tuyết và ăn
trưa. Những cảm giác đau nhoi sau khi đánh mạnh những ngón tay vào chân
biến đi thật nhanh, khiến anh hoảng sợ. Anh không còn kịp ăn miếng bánh
nữa, liền đập những ngón tay liên hồi, rồi đi găng tay vào, và tháo găng bên
kia ra để ăn bánh. Anh định cắn 1 miếng lớn, nhưng tuyết đông cứng quanh
miệng không sao há ra được. Anh quên khuấy không nhóm lửa cho hết
cóng. Trước sự ngu ngốc của mình, anh chậc lưỡi chưa dứt thì ngay lúc ấy,
mấy ngón tay để trần kia bị tê cóng lại. Anh cũng nhận thấy rằng lúc đầu ở
mấy đầu ngón chân còn có cảm giác nhức nhối, nay khi vừa ngồi xuống thì
cảm giác ấy không còn nữa. Anh sững sờ không hiểu những ngón chân ấy
ấm hay bị tê cóng nữa, nhưng khi cố ngó ngoáy những ngón chân trong
giầy mới biết là chúng đã bị tê thật.

Anh vội vã đi găng tay vào rồi đứng dậy, trong người thấy hơi sờ sợ.

Anh ráng sức dậm chân cho tới khi hai bàn chân thấy đâu, nghĩ bụgn quả là
trời rét ghê thật. Ông già từ vùng sông Lưu huỳnh đã nói đúng là thỉnh
thoảng ở vùng này lại có 1 đợt rét khủng khiếp. Vậy mà lúc ấy anh đã cười
nhạo ông ta! Điều đó chứng tỏ rằng đừng có bao giừo dám chắc 1 điều gì.
Rõ ràng là trời rét thật, không còn lầm vào đâu được. Anh đi đi lại lại, dậm
chân, rồi lại đập tay cho đến khi thấy nóng người lên mới yên tâm. Đoạn
anh chạy đi kiếm củi còn mắc lại ở những bụi cây khi nước tràn lên vào
mùa xuân năm ngoái, rồi rút diêm ra nhóm lửa. Cẩn thận lắm mới nhen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.