trước đây cũng đã 2 lần anh ra đi trong khi trời giá buốt đột ngột như thế
này rồi nhưng hồi đó hàn thử biểu bằng rượu ở Xic-xti Mai-lơ có lần chỉ 50
độ, có lần chỉ 55 độ dưới 0 độ.
Anh tiếp tục đi được 20 cây số qua khu rừng bằng phẳng, rộng, toàn
những bụi cây thấp mọc, sau đó rẽ xuống 1 dòng sông nhỏ đã đóng băng.
Đó là con sông Hen-đơ-xơn, và anh biết mình còn cách những nhánh sông
độ 15 cây số. Anh nhìn đồng hồ - mới 10h. Như vậy, tốc độ đi khoảng 6 cây
số 1 giờ, nên anh nhẩm tính mình sẽ tới chỗ ngã ba sông vào khoảng 12h
trưa. Anh quyết định sẽ dừng lại ăn trưa ở đó để mừng kết quả.
Con chó vẫn bám sát gót anh, và khi thấy chủ đi xuống men theo lòng
sông, nó cụp đuôi thất vọng. Vết xe trượt tuyết cũ vẫn còn rõ, nhưng 1 lớp
tuyết dày đến gang tay đã phủ hết dấu những chiếc xe cuối cùng đi qua đó.
Đã hàng tháng nay không có ai qua lại dòng sông lặng lẽ này. Anh vẫn bước
đều. Vốn là người không hay suy nghĩ, mà ngay lúc đó cũng chẳng có gì
làm anh phải nghĩ ngợi cả ngoài việc sẽ ăn trưa khi đến chỗ ngã ba sông và
đến 6h sẽ về tới trại với anh em. Anh chẳng có ai mà trò chuyện, mà có
chăng nữa, anh cũng không thể nói được vì băng đã đông cứng nơi miệng.
Vì vậy anh tiếp tục nhai thuốc lá bỏm bẻm, và bộ râu mầu hổ phách cứ dài
thêm.
Chốc chốc anh lại nhớ rằng trời lạnh khủng khiếp. Chưa bao giờ anh
chịu 1 cảnh rét buốt đến thế. Vừa đi, anh vừa đưa mu bàn tay đeo găng lên
xát mạnh vào gò má và mũi. Anh làm thế 1 cách vô ý thức, hết tay bên này
lại đổi sang tay bên kia. Nhưng dù cho anh có xoa thế chăng nữa, cứ hễ
ngơi tay là hai gò má lại tê cóng, và 1 lát sau, đầu mũi của anh cũng tê cóng
lại. Anh biết chắc 2 má mình đã bị tê cóng và bỗng nhiên thấy hối tiếc là đã
không nghĩ ra cách làm thêm 1 cái bao bọc lấy mũi như kiểu anh chàng Bát
vẫn đeo khi trời trở rét đột ngột. Cái bao mũi ấy cũng che cả má nữa.
Nhưng dẫu sao điều đó cũng chẳng hệ trọng mấy. Má tê cóng thì đã sao? Có
chăng cũng chỉ hơi buốt 1 chút, hoàn toàn không gì nghiêm trọng.
Dù không nghĩ ngợi gì, anh vẫn chăm chú quan sát và nhận thấy có
nhiều thay đổi trên dòng sông, những chỗ gấp khúc và những đống gỗ để
chồng chất, ngoài ra anh cũng luôn nhận ra 1 cách nhạy bén nơi mình đang
đi lên đó. Đó lần đến 1 chỗ rẽ, anh vội nhảy sang 1 bên như 1 con ngựa kinh