JODY VÀ CON HƯƠU CON - Trang 105

hển và những cái lưỡi thè dài của chúng chứng tỏ chúng cũng đã mệt. Penny
ngừng lại dưới một lùm cây sồi bần gần một dòng nước trong, nơi bầy chó
có thể giải khát. Ông nằm dài trên mặt đất, dưới nắng: ngả lưng nghỉ ngơi,
không nói. Mắt ông nhắm nghiền. Jody nằm dài bên cạnh ông. Bầy chó nằm
rạp bụng. Cờ Hiệu, không mệt mỏi, đùa rỡn quanh chúng.

Jody nhìn cha. Không bao giờ ông hăm hở đến thế, khắc nghiệt đến thế.

Đây không còn là niềm vui của cuộc sống, là ưu thế uể oải của trí tuệ con
người trên sự lanh lẹ và mưu mẹo của con thú. Đây là lòng căm ghét, sự báo
thù và không có gì vui trong đó.

Penny mở mắt, quay sang bên lấy túi và bỏ thức ăn trưa ra. Jody mở túi

của nó. Họ ăn trong im lặng. Bánh quy và khoai tây nguội gần như không có
mùi vị. Penny ném một vài mẩu thịt cho bầy chó. Chúng ăn ngon lành. Dù
Penny đi săn cho vui hay để giải quyết nỗi tuyệt vọng thì đối với chúng cũng
vậy thôi. Trò chơi chỉ là một; mùi nồng nồng của những dấu chân và trận
đánh lộn kết thúc.

Penny đứng dậy:

— Được rồi. Đã đến giờ lên đường.

Giấc ngủ trưa ngắn ngủi. Đôi giầy săn mới của Jody trĩu nặng dưới

chân nó. Dấu chân dẫn vào rừng rậm, dẫn ra rồi lại trở về đồng cỏ. Con gấu-
già-vẹo-chân, cố gắng vượt trước bầy chó. Mùi của bầy chó bay đến tận nó.
Buổi chiều, Penny bắt buộc phải ngừng lại hai lần để nghỉ. Ông nổi giận.

— Quỷ quái thật. Thời gian này lẽ ra ta không nên ngừng lại, – ông nói.

Nhưng mỗi lần tiếp tục lên đường, nhịp đi của ông mau tới mức Jody

không dám nói ra. Chỉ một mình Cờ Hiệu nô đùa như rồ dại. Chặng đường
xa đối với những cẳng chân dài của nó chỉ là một cuộc dạo chơi.

Dấu chân đến tận gần hồ George, đột ngột quay về nam rồi lại quay về

phía đông, rồi mất hút trong cái hỗn độn của những đầm lầy.

Mặt trời lặn và bóng tối trở nên dày đặc.

Penny nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.