JODY VÀ CON HƯƠU CON - Trang 109

Mắt người đàn bà ướt đẫm, nhưng bà lặng lẽ đi ra để đóng hành trang

vào túi. Jody ngập ngừng. Nó đã hứa với mình một niềm vui lớn trong dịp lễ
Noel ở Volusia. Vậy mà nó lại để lỡ. Mẹ nó sẽ sung sướng thấy nó ở lại với
bà và bà sẽ coi nó như đứa con cưng.

Penny đeo túi lên lưng và cầm súng. Bỗng nhiên Jody cảm thấy nó

không thể bỏ ông vì bất cứ ngày hội nào trên đời. Hai cha con lên đường để
giết con Gấu-vẹo-chân. Nó cầm lấy khẩu súng của nó và đi theo người cha,
lòng nhẹ nhõm.

Họ đi thẳng về hướng bắc, bắt lại dấu vết mà chiều hôm trước họ đã bỏ

qua. Cờ Hiệu vẫn tiếp tục tiến bước vào các bụi rậm. Jody huýt gọi nó.

Dấu chân lại đi về hướng tây tới đồng cỏ và đi sâu vào vùng đầm lầy.

Dấu vết rất khó theo. Con chó già Julia lội bì bõm trong các ao đầm. Thỉnh
thoảng nó uống một hớp nước như để thử xem mùi vị ra sao. Rồi nó hếch
chiếc mũi dài vào những cây sậy, mắt nhìn mơ hồ, tìm chỗ mà bộ lông cả
hơi của con gấu đã lướt chạm. Rồi nó đi tiếp. Rip theo Penny trên những
cẳng chân bé nhỏ của nó. Cờ Hiệu thì có mặt khắp nơi.

Jody lo ngại hỏi:

— Cờ Hiệu không làm ba vướng bận, phải không ba?

Mặc vẻ cau có của Penny, cuộc săn đã thấy lại được khung cảnh vui vẻ

xưa cũ của nó. Ngày mát rượi và trong sáng. Họ ngừng lại để ăn và nghỉ
dưới ánh nắng ấm áp. Họ cởi áo ngoài. Lúc họ đứng dậy đi tiếp, lúc đầu túi
tưởng chừng lại nặng, nhưng rồi một lần nữa, họ lại quen.

Chẳng hiểu vì sao, đến giữa buổi chiều, dấu chân lại quay về phía đầm

lầy. Đường khó đi, bỗng nhiên, con chó già Julia bắt đầu sủa và lao vọt lên
trước.

— Nó bắt gặp con gấu rồi, – Penny kêu lên.

Có tiếng răng rắc phía trước họ, tiếng của dông bão thổi qua rừng.

— Bắt kịp nó đi, con gái! Chạy lên! Chạy lên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.