JODY VÀ CON HƯƠU CON - Trang 136

— Thế còn ngô, Jody?

Tin nó đập nhanh như cánh một con chim. Nó ấp úng và nhìn xuống:

— Con gì đã ăn gần hết.

Penny không trả lời. Cái im lặng của ông cũng là một cơn ác mộng.

Cuối cùng ông nói:

— Con không biết ai đã làm cái đó à?

Jody nhìn người cha. Mắt nó tuyệt vọng và cầu khẩn.

— Thôi, khỏi cần, – Penny nói. – Ba sẽ bảo má đi xem, má sẽ nói với

ba.

— Đừng bảo má đi!

— Má cần phải biết.

— Đừng bảo má đi!

— Có phải con Cờ Hiệu đã làm việc đó không?

Cặp môi của Jody run rẩy.

— Con nghĩ là… phải…

Penny thương xót nhìn nó.

— Ba thật buồn, con bé bỏng của ba ạ! Ba quả quyết như thế đến hơn

phân nửa. Hãy đi chơi một lát. Bảo mẹ vào đây.

— Đừng kể lại với má! Con xin ba, đừng kể lại với má.

— Má phải biết điều đó, Jody ạ. Bây giờ, hãy đi đi. Ba sẽ làm tất cả

những gì mà ba có thể làm cho con.

Jody lảo đảo đi vào bếp.

— Ba hỏi má, má à!

Nó đi ra khỏi nhà. Nó gọi Cờ Hiệu bằng một giọng run rẩy. Con hươu

chạy lại với nó. Jody càng yêu con hươu hơn bao giờ hết, trong cơn tội lỗi.
Cờ Hiệu như mời nó chạy. Jody không còn tâm trạng nào chơi đùa. Nó bước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.