JODY VÀ CON HƯƠU CON - Trang 140

phục con hươu nhảy lên ghế, bên cạnh nó. Con hươu nhìn cái chỗ chật hẹp
ấy, quay sang phía khác, không chịu.

Jody muốn bế nó lên nhưng nó nặng lạ lùng khiến cậu bé chỉ có thể

nâng được bàn chân trước của nó, đặt vào bánh xe. Cậu từ bỏ ý định ấy và
đưa Cæsar lên đường trở về. Cờ Hiệu chạy vượt lên phía trước xe.

Jody dự định trồng những cây cọc bắt đầu từ góc hàng rào gần nhà và

làm luân phiên từ hai phía. Bằng cách đó, khi số cọc đã dùng vợi, ít ra nó
cũng sẽ dựng được một rào chắn cao hết mức ở những chỗ mà Cờ Hiệu
thích chạy qua.

Sự bốc dỡ mất nhiều thời gian hơn là Jody tưởng. Giữa chừng, nó bỗng

thấy nản lòng. Có thể ngô sẽ mọc trước khi nó kịp làm rào.

Thời tiết khô hanh, hạt nảy mầm chậm. Mỗi buổi sáng, nó lo âu chờ đợi

để thấy những mầm xanh. Mỗi buổi sáng, nó thanh thản nhận thấy những
mầm ấy chưa nẩy. Ngày nào nó cũng dậy trước rạng đông, ăn một bữa ăn
sớm bằng đồ nguội, không phiền gì đến mẹ, có khi chỉ nuốt vội vàng một
vài miếng, chẳng ngồi vào bàn.

Buổi chiều nó làm việc đến tận lúc mặt trời lặn: màu đỏ và màu vàng

cam mờ nhạt đi sau những cây thông và những chiếc cọc lẫn vào màu đất.

Mắt Jody thâm quầng do thiếu ngủ. Những mớ tóc rối bù phủ xuống

mắt vì Penny không có thời giờ cắt cho nó. Nó không phàn nàn khi sau bữa
ăn tối vào giờ mí mắt nó đã nặng trĩu, người mẹ bảo nó đi lấy củi mà bà rất
có thể tự lấy lúc ban ngày. Penny nhìn nó với một nỗi đau còn dữ dội hơn
những cơn đau lưng của ông. Một buổi tối, ông gọi nó đến bên giường.

— Ba vừa lòng thấy con làm việc rắn rỏi như thế, con trai của ba ạ.

Nhưng bản thân con hươu của con, mặc dù niềm yêu thương con dành cho
nó, không đáng để con tự đày đoạ mình như vậy.

Jody nói, vẻ bướng bỉnh:

— Con không tự đày đoạ mình. Ba hãy sờ những bắp tay của con xem.

Con trở nên rất khoẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.