JODY VÀ CON HƯƠU CON - Trang 153

— Em làm sao thế, bé con? Suýt nữa thì người ta làm ụp thuyền của em

trong bóng tối.

Nó cố gắng trả lời nhưng môi nó đã sưng phồng.

— Em có đói không, bé con?

Nó gật đầu, một bàn tay chìa ra cho nó một cái bát, nó cầm lấy. Bát

đựng cháo nguội, đặc và béo, hai miếng đầu không có mùi vị gì rồi sau nước
bọt ứa ra trong miệng, toàn thân nó căng lên để đón nhận thức ăn, nó nuốt
lấy nuốt để đến nỗi làm rơi cả những mẩu thịt và khoai tây xuống đất.

Người đàn ông ngạc nhiên hỏi:

— Em không ăn đã bao lâu rồi?

— Em không biết.

— Thuyền trưởng ạ! Chú bé không biết cả đến đã từ bao lâu chú chưa

ăn!

— Cho nó ăn nhiều nữa đi, nhưng từ từ chứ.

Cái bát lại được mang đến, cùng với cả bánh quy. Jody cố gắng tự kiềm

chế nhưng nó run rẩy khi người đàn ông chậm mang thức ăn đến. Bát thứ ba
vô cùng ngon so với bát đầu. Người ta từ chối không cho nó ăn nhiều hơn.

— Em ở đâu tới, – người đàn ông hỏi.

Một nỗi ưu tư choán lấy Jody. Nó thở dài. Ngọn đèn đu đưa làm mắt nó

mệt mỏi. Nó nhắm mắt lại và chìm trong một giấc ngủ sâu như dòng sông.

Jody thức dậy khi con tàu bé nhỏ chạy bằng hơi nước đỗ lại. Trong

khoảnh khắc nó tưởng mình vẫn đang ở trong xuồng, đang chống chọi với
dòng nước. Nó ngồi dậy, giụi mắt. Dạ dày nó không còn đau. Nó leo một vài
bậc thang dẫn lên boong tàu. Mặt trời đã lên. Người ta dỡ những bưu kiện
xuống bến. Nó nhận ra đó là Volusia.

Người thuyền trưởng quay về phía nó:

— Con đã thoát nạn đấy, anh bạn bé bỏng ạ! Con bảo con tên là gì nhỉ,

rồi, và con định đi đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.