JODY VÀ CON HƯƠU CON - Trang 23

Má Baxter đợi họ ở cửa bếp. Khuôn mặt bà rạng rỡ khi trông thấy con

vật.

— Con bắt được nó à? Tốt lắm. Đây là kẻ đã giết gà của má.

— Nhưng má ơi, – Jody phản kháng, – má nhìn xem. Nó trắng. Thật là

lạ.

— Dù thế thì nó vẫn là con vật trộm cắp bẩn thỉu, – người mẹ nói với

vẻ vô tình. – Có phải màu da đắt hơn thói quen đâu.

Jody nhìn cha, Penny đang cúi trên chậu thau. Ông mở to một con mắt

lấp lánh bên trên đám bọt xà phòng và ra hiệu cho con trai.

— Màu da thì chẳng đáng một xu, – ông hờ hững nói. Jody đang cần

một chiếc ba lô nhỏ. Nó sẽ dùng da làm việc đó.

Không gì, ngoài việc bắt được con hải ly bạch tạng còn sống, có thể

làm Jody vui sướng hơn là chiếc túi may bằng bộ lông kỳ lạ và mềm mại ấy.

Jody chỉ nghĩ đến cái đó. Nó không ăn nổi bữa điểm tâm. Nó muốn bày

tỏ lòng biết ơn của mình:

— Ba ơi, con có thể đi rửa các thùng chứa nước, – nó đề nghị.

Penny đồng ý.

— Năm nào ba cũng hy vọng đào cho nhà ta một cái giếng sâu. Lúc đó

các máng nước sẽ rất đầy.

— Tôi không còn biết thế nào là dùng nước tùy ý nữa, – má Baxter nói.

– Đã hai mươi năm nay, tôi dè sẻn.

Lúc chỉ còn một mình với Jody, Penny nói:

— Ba thấy thế nào ấy khi má nói: đã hai mươi năm! Ba không đếm.

Năm tháng trôi qua mà ta không để ý. Mỗi mùa xuân ba lại định đào một cái
giếng cho má. Thế rồi, ba cần có một con bò đực hoặc con bò cái bị chết và
gạch thì quá đắt. Một hôm ba đã đào sâu đến ba mươi bộ mà không thấy
nước đâu, thế là ba hiểu đã hết. Nhưng trong hai mươi năm, thật là quá dài
để đòi hỏi bất cứ một người đàn bà nào giặt giũ trên bờ dốc của dòng sông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.