JOHN CARTER VÀ CÔNG CHÚA HOẢ TINH - Trang 124

lăn ra sàn nhà. Con vật tội nghiệp này mừng rỡ khi gặp tôi đến nỗi tôi cho
rằng nó sẽ nuốt sống tôi, cái mõm của nó ngoác ra đến tận mang tai, phô
bày ra ba hàng nanh với nụ cười quái quỷ của nó.

Tôi khẽ ra lệnh cho nó giữ im lặng rồi vội nhìn xuyên qua bóng tối lờ mờ
để kiếm tìm Dejah Thoris, rồi gọi to khi không thấy nàng đâu cả. Có một
tiếng đáp thì thầm từ góc xa của căn phòng, và chỉ với vài bước vội tôi đã
đứng bên cạnh nàng, nơi nàng đang co người giữa đống lụa và da thú bên
trên một cái trường kỷ cổ bằng gỗ có chạm khắc. Nàng đứng thẳng lên,
nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:

“Dotar Sojat người Thark sẽ làm gì với tù nhân Dejah Thoris của anh ta?”

“Dejah Thoris, tôi không biết rằng tôi đã làm cô nổi giận. Việc làm tổn
thương hay xúc phạm cô, người mà tôi hy vọng sẽ bảo vệ và an ủi, nằm
ngoài mong muốn của tôi. Nếu muốn, cô đừng để ý gì đến tôi nữa, nhưng
cô phải giúp tôi trong việc tìm ra cách hữu hiệu để cô trốn thoát, nếu như
điều đó có thể xảy ra, thì đó không phải là yêu cầu mà là mệnh lệnh của tôi.
Khi cô đã an toàn trở lại trong cung điện của cha cô, cô có thể làm gì với
tôi tùy ý, nhưng từ giờ cho tới ngày đó, tôi là chủ nhân của cô, và cô phải
vâng lệnh và giúp đỡ tôi.”

Nàng nghiêm trang nhìn tôi một lúc lâu và tôi nghĩ rằng cơn giận của nàng
đã dịu đi.

“Tôi hiểu lời anh nói, Dotar Sojat,” nàng đáp, “nhưng tôi không hiểu anh.
Anh là một sự pha trộn kỳ quặc giữa một người đàn ông và một đứa trẻ
con, giữa sự thô lỗ và cao thượng. Tôi ước gì có thể đọc thấu tim anh.”

“Hãy nhìn xuống chân cô, Dejah Thoris; nó nằm ở đó, nơi nó đã nằm kể từ
đêm hôm đó ở Korad, và nó sẽ nằm ở đó mãi mãi, chỉ đập vì mỗi một mình
cô cho tới khi cái chết buộc nó phải lặng im vĩnh viễn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.