JOHN CARTER VÀ CÔNG CHÚA HOẢ TINH - Trang 127

thẳng, nàng nói, là những con kênh đào; các vòng tròn là những thành phố,
và ở một vòng tròn cách xa về hướng tây bắc chúng tôi, nàng chỉ ra đó là
Helium. Có những thành phố khác gần hơn, nhưng nàng bảo rằng nàng sợ
phải đi vào đó, vì không phải tất cả bọn họ đều thân thiện với Helium.

Cuối cùng, sau khi cẩn thận nghiên cứu tấm bản đồ dưới ánh trăng giờ đây
đang tràn ngập gian phòng, tôi chỉ ra một con kênh nằm xa ở hướng bắc
dường như cũng dẫn tới Helium.

“Vùng này có phải là lãnh thổ của ông cô không?” Tôi hỏi.

“Phải, nhưng nó cách chúng ta hai trăm dặm về phía bắc; nó là một trong
những con kênh mà chúng tôi đã băng qua trên chuyến quay về Thark.”

“Họ sẽ không bao giờ ngờ rằng chúng ta lại đi theo con kênh xa đó,” tôi
đáp, “và đó là lý do vì sao tôi nghĩ rằng nó là con đường tẩu thoát tốt nhất
của chúng ta.”

Sola đồng ý với tôi, và chúng tôi quyết định sẽ rời khỏi Thark ngay đêm đó.
Tôi tìm và trải nệm yên cho hai con ngựa thật nhanh. Sola sẽ cưỡi một con,
còn Dejah Thoris và tôi trên con còn lại. Mỗi người mang theo thức ăn và
nước uống đủ dùng cho hai ngày, vì nếu mang nhiều quá, hai con thú sẽ
không thể chạy nhanh trên quãng đường dài như thế.

Tôi ra lệnh cho Sola đi trước với Dejah Thoris dọc theo những đại lộ vắng
người nhất tới ranh giới phía nam của thành phố, ở đó tôi sẽ đón họ với hai
con ngựa, rồi để họ ở lại gom góp các thứ cần dùng, tôi lặng lẽ đu ra cửa
sau của tầng một, vào sân nhốt thú, nơi hai con ngựa của tôi đang đi quanh
quẩn theo thói quen của chúng, trước khi nằm xuống ngủ đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.