JOHN CARTER VÀ CÔNG CHÚA HOẢ TINH - Trang 135

những sợi dây da tôi thả xuống mặt đất, đầu tiên là Sola rồi tới Dejah
Thoris. Nhẹ nhàng đu xuống sau họ, tôi kéo họ nhanh chóng vòng qua
mảnh sân dưới bóng tối của những tòa nhà, và cứ thế, chúng tôi đi tới mảnh
sân mà tôi vừa rời khỏi từ ranh giới xa của thành phố.

Cuối cùng, chúng tôi đến gần hai con ngựa trong mảnh sân nơi tôi đã để
chúng lại. Tôi đặt yên nệm lên lưng chúng rồi vội vã băng qua toà nhà ra
con đường bên ngoài. Sola trên lưng một con ngựa, tôi và Dejah Thoris
cưỡi một con khác, chúng tôi phi từ thành phố Thark qua những ngọn đồi
hướng về phía nam.

Thay vì chạy vòng quanh thành phố để đi về hướng tây bắc và tới con kênh
đào gần nhất nằm cách đó không xa, chúng tôi quay sang hướng đông bắc
và băng qua thảm rêu, vì ở đó, sau hai trăm dặm hiểm nguy và mệt nhọc, có
một con kênh đào khác dẫn tới Helium.

Không ai nói lời nào cho tới khi chúng tôi đã bỏ lại thành phố khá xa phía
sau lưng, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng nức nở lặng lẽ của Dejah Thoris
khi nàng ôm chặt tôi, tựa mái đầu thân thương của nàng vào lưng tôi.

“Nếu chúng ta thành công, tù trưởng của tôi, món nợ của Helium sẽ là một
món nợ lớn, hơn tất cả những gì nó có thể trả cho anh, và nếu chúng ta thất
bại,” nàng nói tiếp, “món nợ cũng không ít hơn, dù Helium sẽ không bao
giờ biết được, vì anh đã cứu chúng tôi thoát khỏi một điều còn kinh khủng
hơn cái chết.”

Tôi không đáp, mà đưa tay khẽ nắm những ngón tay bé nhỏ yêu dấu đang
bám chặt vào tôi để tìm nguồn an ủi, rồi trong im lặng, chúng tôi phi nhanh
qua cánh đồng rêu vàng ngập ánh trăng, mỗi người mang những ý nghĩ
riêng tư. Về phần tôi, tôi không thể nào vui sướng hơn, với thân hình ấm áp
của Dejah Thoris ép sát vào người tôi, và với mọi nguy hiểm chưa qua hết,
tim tôi đang hát ca hoan hỉ như thể chúng tôi đã đi vào cổng thành Helium.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.