JOHN CARTER VÀ CÔNG CHÚA HOẢ TINH - Trang 178

Tiếng động đã đưa Dejah Thoris đến cửa phòng, và nàng đứng đó trong
suốt cuộc đánh nhau với Sola ở sau lưng, nhìn qua vai nàng. Nét mặt nàng
thản nhiên và vô cảm và tôi biết rằng nàng không nhận ra tôi, và cả Sola
cũng thế.

Cuối cùng, một nhát kiếm may mắn hạ gục tên lính thứ hai và với hai đối
thủ còn lại, tôi thay đổi chiến thuật và hạ chúng với cung cách chiến đấu đã
mang tới cho tôi nhiều thắng lợi. Tên thứ ba ngã trong vòng mười giây sau
tên thứ hai, và tên cuối cùng nằm chết trên sàn nhà đẫm máu trong vài giây
sau đó. Chúng là những chiến binh dũng cảm và cao thượng, và tôi buồn vì
buộc phải giết chúng, nhưng nếu cần giết hết cả dân chúng trên sao Hỏa để
tới bên cạnh Dejah Thoris của tôi, tôi cũng sẵn sàng.

Đút thanh kiếm đẫm máu vào bao, tôi tiến tới gần nàng công chúa Hỏa tinh
của mình. Nàng vẫn đứng im lặng nhìn tôi mà không có dấu hiệu gì đã
nhận ra tôi.

“Người Zodanga kia, anh là ai?” Nàng thì thầm. “Một kẻ thù khác tới quấy
nhiễu tôi trong nỗi bất hạnh của tôi chăng?”

“Tôi là một người bạn,” tôi đáp, “và từng là một người bạn thân yêu.”

“Không có người bạn nào của công chúa Helium đeo thứ huy hiệu đó, “
nàng đáp, “thế nhưng giọng nói! Tôi đã nghe nó trước đây; không
phải...không thể là... không, vì anh ấy đã chết rồi.”

“Dù vậy, công chúa của tôi, đây không ai khác hơn là John Carter,” Tôi nói.
“Nàng không nhận ra, dù qua lớp sơn và huy hiệu khác lạ, con tim của tù
trưởng của nàng sao?

Khi tôi đến gần nàng, nàng lao tới tôi với đôi tay giơ thẳng, nhưng khi tôi
muốn vòng tay ôm lấy nàng, nàng lùi lại với một cái rùng mình và một
tiếng rên rỉ đau đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.