chúng ta hay không. Ta nghe rằng ông ta sẽ làm điều ấy vào ngày mai, và ta
nghĩ nên cảnh báo cho ngươi biết, vì ta là một con người công chính. Dòng
sông Iss chỉ là một chuyến hành hương ngắn thôi, Sarkoija. Đi, John
Carter.”
Sáng hôm sau Sarkoja biến mất, và từ đó không người nào còn gặp ả.
Im lặng, chúng tôi vội vã đến cung điện của nhà vua, ở đó, ngay lập tức
chúng tôi được cho vào gặp ông ta. Thực tế, ông ta đang chờ gặp tôi và
đang đứng thẳng trên bục nhìn chằm chằm ra cửa khi tôi bước vào.
“Trói hắn vào cây cột kia,” ông ta hét lên. “Chúng ta sẽ xem ai còn dám tấn
công Tal Hajus hùng mạnh. Nướng sắt lên, tự tay ta sẽ đốt cháy đôi mắt của
hắn để hắn không còn làm ô uế ta với cái nhìn đê tiện của hắn.”
“Các tù trưởng của Thark,” tôi nói to, quay sang hội đồng tù trưởng và phớt
lờ Tal Hajus, “tôi từng là một tù trưởng trong số các người, và hôm nay vì
Thark tôi đã chiến đấu kề vai sát cánh với những chiến binh vĩ đại nhất của
nó. Các người nợ tôi, ít nhất, là một lần lắng nghe. Hôm nay tôi đã đánh
thắng nhiều đối thủ. Tôi yêu cầu các người hãy là những kẻ công bằng...”
“Câm miệng lại,” Tal Hajus gầm lên. “Tóm lấy gã đó và trói hắn lại như ta
đã ra lệnh.”
“Hãy công bằng, Tal Hajus,” Lorquas Ptomel nói. “Ông là ai mà dám gạt
sang một bên những tập tục nhiều đời của người Thark.”
“Phải, hãy công bằng!” Nhiều người lặp lại, và thế là, trong khi Tal Hajus
nổi cáu sùi bọt mép, tôi nói tiếp.
“Các người là một giống dân dũng cảm và các người yêu sự dũng cảm,
nhưng đức vua hùng mạnh của các người ở đâu trong trận đánh hôm nay?
Tôi không thấy ông ta trong đám đông binh sĩ, ông ta không ở đó. Ông ta
giày vò những người phụ nữ và những đứa trẻ con không thể tự vệ trong