JOHN CARTER VÀ CÔNG CHÚA HOẢ TINH - Trang 219

“Hãy hôn em, John Carter,” nàng thì thào. “Em yêu chàng! Em yêu chàng!
Thật là ác nghiệt khi chúng ta, những người vừa bắt đầu một cuộc sống của
tình yêu và hạnh phúc, đã phải bị phân ly.”

Khi tôi ép đôi môi thân yêu của nàng vào môi tôi, cảm giác cũ về sức mạnh
bất khuất và quyền năng trỗi dậy trong tôi. Dòng máu chiến đấu của
Virginia rót sự sống vào những huyết mạch của tôi.

“Sẽ không như thế, công chúa của tôi.” Tôi kêu lên. “Có cách, phải có một
cách nào đó, và John Carter, người đã tìm ra đường sống trên một thế giới
xa lạ vì tình yêu đối với nàng, sẽ tìm ra nó!”

Và cùng những lời đó, chuỗi âm thanh thứ chín đã bị quên lãng từ lâu bò
qua ngưỡng ý thức của tôi. Toàn bộ ý nghĩa của chúng sáng rực trong tôi
như một tia chớp trong bóng tối - chiếc chìa khoá để mở ba cánh cửa vĩ đại
của nhà máy khí quyển!

Đột ngột quay sang Tardos Mors trong lúc vẫn ôm thân hình yêu dấu đang
hấp hối của nàng, tôi kêu lên.

“Một chiếc máy bay cá nhân, Jeddak của cháu! Nhanh lên! Lệnh cho chiếc
máy bay nhanh nhất của ông tới đỉnh cung điện. Cháu sẽ cứu được
Barsoom.”

Ông không chờ để hỏi, mà ngay lập tức một người lính gác chạy tới phi
cảng gần nhất và dù không khí rất loãng và hầu như không còn ở trên mái
nhà, họ cố tìm cách đưa lên chiếc máy bay trinh sát cá nhân nhanh nhất mà
kỹ thuật của Barsoom có thể sản xuất ra.

Hôn Dejah Thoris cả chục lần và lệnh cho Woola, đang muốn theo tôi, ở lại
và bảo vệ cho nàng, tôi nhảy lên với sự khéo léo và sức mạnh tới các mái
cao của cung điện, và thoáng giây sau đó, tôi hướng về mục tiêu của những
niềm hy vọng của toàn cõi Barsoom.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.