JOHN CARTER VÀ CÔNG CHÚA HOẢ TINH - Trang 26

và dải đồng bằng rải rác những bụi xương rồng, được ánh trăng biến thành
một cảnh tượng diệu kỳ êm ả đầy thu hút.

Ở miền Tây, ít có cảnh tượng nào gây cảm hứng hơn là những vẻ đẹp của
một đêm trăng sáng Arizona; những ngọn núi lấp lánh ánh bạc xa xa,
những ánh sáng lạ lùng và những bóng sẫm trên những dãy núi nhấp nhô
uốn lượn và những dòng kênh, đường nét kỳ lạ của những bụi xương rồng
cứng ngắc nhưng xinh đẹp tạo nên một bức tranh tràn đầy cảm hứng mê
say; như thể lần đầu tiên người ta thoáng nhận ra một thế giới đã chết đi và
bị lãng quên nào đó, rất khác với những cảnh tượng trần gian.

Khi đang đứng trầm ngâm như thế, tôi thoáng nhìn lên bầu trời nơi vô số vì
sao đang dệt thành một cái vòm tráng lệ cho những kỳ quan trên mặt đất.
Tôi nhanh chóng tập trung chú ý vào một ngôi sao lớn đỏ rực đang nằm sát
chân trời xa.

Khi nhìn nó, tôi cảm thấy một sức thu hút quyến rũ đầy mê hoặc - đó là
Hỏa tinh - Thần chiến tranh

[3]

, và đối với tôi, một chiến binh, nó luôn luôn

có một sức quyến rũ không thể cưỡng kháng lại. Vào cái đêm đã trôi xa đó,
khi tôi nhìn lên nó, dường như nó đang cất một tiếng gọi không thể hình
dung được, dỗ dành tôi đến với nó, hút lấy tôi như thỏi nam châm hút một
mảnh sắt con.

Nỗi khao khát của tôi vượt xa khỏi sức cưỡng kháng; tôi nhắm mắt lại, duỗi
hai tay hướng về vị thần linh chức nghiệp của tôi và cảm thấy tôi bị hút đi
qua khoảng không vô hạn. Đó là một khoảnh khắc của cơn giá lạnh cực kỳ
và tối tăm tột độ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.