JOHN CARTER VÀ CÔNG CHÚA HOẢ TINH - Trang 90

toán, ông ta còn là sự tương phản đáng kể với những người đồng chủng,
một tên nô lệ cho niềm đam mê thô bạo.

Ý nghĩ rằng Dejah Thoris tuyệt trần có thể rơi vào nanh vuốt của một kẻ
cực kỳ tàn bạo như thế khiến tôi đổ mồ hôi lạnh. Tốt hơn là chúng tôi nên
dành lại những viên đạn thân hữu cho chính bản thân vào giây phút cuối,
như những người phụ nữ vùng biên giới của quê hương đã mất của tôi đã
làm. Họ thà tự sát chứ không chịu lọt vào tay của thổ dân da đỏ.

Khi tôi đi lang thang quanh quảng trường, chìm vào những dự cảm u ám
của mình, Tars Tarkas tới gần tôi trên đường từ khán phòng ra. Thái độ của
ông ta đối với tôi không thay đổi, và ông ta chào tôi như thể chúng tôi chưa
hề chia tay trước đó không lâu.

“Anh cư ngụ ở đâu, John Carter?” Ông ta hỏi.

“Tôi chưa chọn,” tôi đáp. “Có lẽ tốt nhất tôi sẽ ở hoặc là một mình, hoặc là
chung với những chiến binh khác, và tôi đang chờ cơ hội để nghe lời
khuyên của ông. Như ông biết,” tôi mỉm cười, “tôi chưa quen với tất cả
những tập quán của người Thark.”

“Đi với tôi.” Ông ta ra lệnh và chúng tôi cùng băng qua quảng trường tới
một tòa nhà mà tôi vui mừng thấy rằng nó nằm kế bên tòa nhà mà Sola và
những người nàng trông nom đang ở.

“Tôi ở tầng thứ nhất trong nhà này,” ông ta nói, “và tầng thứ hai cũng đã
đầy người, nhưng tầng thứ ba và các tầng trên còn trống, anh có thể chọn
trong số đó.”

“Tôi hiểu,” ông ta nói tiếp, “rằng anh đã cho người đàn bà của anh chăm
sóc người tù da đỏ. Chà, như anh đã nói, cách của anh không phải là cách
của chúng tôi, nhưng anh có thể chiến đấu tốt đủ để làm điều mà anh mong
muốn, và cũng thế, nếu anh làm điều đó, đó là việc của anh; nhưng với tư
cách một tù trưởng, anh nên có người phục vụ, và theo phong tục của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.