JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 131

CHƯƠNG XI: NỔI DẬY

Sáng sớm hôm sau, Xodar và tôi bắt đầu vạch kế hoạch tẩu thoát. Trước
hết, tôi bảo anh vạch trên nền đá một sơ đồ vùng Nam cực, càng chính xác
càng tốt, với những công cụ mà chúng tôi có được - một cái khóa tháo ra từ
đai của tôi, và cạnh sắc của viên ngọc quý mà tôi thu được của Sator Throg.

Từ đó, tôi ước tính hướng của Helium và khoảng cách từ thành phố đến cửa
sông đổ xuống biển Omean.

Rồi tôi bảo anh vẽ một bản đồ biển Omean, xác định rõ vị trí của đảo
Shador và đầu kia của con đường dẫn tới thế giới bên ngoài.

Tôi nghiên cứu hai tấm bản đồ này cho tới khi thuộc nằm lòng. Nhờ Xodar,
tôi đã nắm được các nhiệm vụ và thói quen của bọn lính tuần tra trên đảo
Shador. Hình như trong giờ ngủ, chỉ có một tên duy nhất trong một phiên
gác. Hắn đi một vòng quanh nhà tù, cách tòa nhà khoảng ba mươi mét.

Nhịp bước của những tên lính tuần tra rất chậm, Xodar bảo, mất gần mười
phút để đi hết một vòng. Điều này có nghĩa là trên thực tế cứ mỗi vòng đi
của hắn, một phía của nhà tù sẽ không được kiểm soát trong khoảng năm
phút, khi hắn đang thả những bước chậm như rùa ở phía đối diện.

“Thông tin mà anh hỏi,” Xodar nói, “sẽ rất có giá trị sau khi chúng ta ra
khỏi đây, nhưng những gì anh hỏi chẳng quan hệ gì tới điều đầu tiên và
quan trọng nhất.”

“Chúng ta sẽ ra được thôi mà.” Tôi cười to đáp. “Cứ để tôi lo chuyện đó.”

“Khi nào chúng ta bắt đầu?”

“Vào đêm đầu tiên tìm ra một con tàu nhỏ đậu gần bờ đảo Shador.” Tôi
đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.