JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 167

CHƯƠNG XIV: ÁNH MẮT TRONG

BÓNG TỐI

Con trai tôi! Tôi không thể tin vào đôi tai mình. Tôi từ từ đứng lên và nhìn
vào cậu bé đẹp trai. Giờ đây, khi nhìn nó thật kỹ, tôi bắt đầu hiểu ra vì sao
gương mặt và tính cách của nó lại thu hút tôi mạnh mẽ đến thế. Trong
những nét thanh tú kia có rất nhiều đặc điểm của người mẹ xinh đẹp không
ai sánh bằng của nó, nhưng nó có vẻ đẹp nam tính mạnh mẽ hơn, và đôi
mắt xám cũng như những biểu hiện trong đó là của tôi.

Thằng bé đứng đối diện với tôi, nét mặt vừa hy vọng vừa ngỡ ngàng.

“Hãy kể cho cha nghe về mẹ của con.” Tôi nói. “Hãy kể tất cả những gì con
có thể về những năm mà cha bị cướp khỏi vòng tay thân thương của nàng
bởi định mệnh trái ngang.”

Với một tiếng kêu sung sướng, nó lao tới tôi và choàng đôi tay quanh cổ
tôi. Trong một thoáng, khi ôm chặt đứa con trai vào lòng, mắt tôi rưng lệ.
Có lẽ tôi đã xúc động theo kiểu của một người ủy mị, nhưng tôi không hề
hối tiếc hay xấu hổ. Một cuộc đời dài đã dạy tôi rằng một người đàn ông có
thể tỏ ra yếu đuối khi nào dính dáng tới phụ nữ và trẻ con, thế nhưng đó là
một cái gì đó khác xa sự yếu đuối trong những chặng đường khắc nghiệt
của cuộc đời.

“Dáng vóc cha, cung cách của cha, những đường gươm tốc độ khủng khiếp
của cha,” con tôi nói, “giống hệt như những gì mẹ đã kể cho con nghe cả
ngàn lần, nhưng ngay cả với những chứng cứ đó con vẫn không dám tin
vào sự thật quá khó chứng minh đối với con, tuy nhiên, con đã ao ước nó là
sự thật biết bao nhiêu. Cha có biết điều gì thuyết phục nhất đối với con
không?”

“Điều gì, con trai?” Tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.