JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 170

rơi xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng.

Chúng tôi rơi mất gần nửa giờ trước khi tiếp đất. Thẳng về hướng bắc là
một dãy đồi mà chúng tôi quyết định hướng tới, vì chúng đem đến cơ may
lớn hơn cho việc ẩn núp khỏi sự truy tầm mà chúng tôi tin chắc là đang sắp
tới gần.

Một giờ sau, chúng tôi đã ở trong những con rãnh thấp bị bào mòn bởi thời
gian của dãy đồi, giữa những loài cây có hoa xinh đẹp mọc đầy trong
những vùng đất khô cằn hoang phế của Barsoom. Ở đó, chúng tôi tìm được
một số bụi cây nhựa sữa khổng lồ - loài cây lạ lùng cung cấp thức ăn và
nước uống cho những bộ tộc da xanh hoang dã. Đây đúng là một ân huệ đối
với chúng tôi, vì cả bọn đã gần chết vì đói.

Chúng tôi nằm xuống ngủ dưới một khóm cây nhựa sữa um tùm tạo thành
một nơi ẩn núp tuyệt vời để tránh những chiếc phi cơ thám thính. Lúc này
đã là khởi đầu ngày thứ năm tôi ở trên sao Hỏa tính từ cuộc chuyển dịch bất
ngờ từ ngôi nhà của tôi ở bờ sông Hudson tới Dor, cái thung lũng xinh đẹp
và bí ẩn. Trong toàn bộ thời gian đó tôi chỉ ngủ được hai lần, một lần là ở
cái nhà kho của các tu sĩ.

Trời đã giữa trưa khi tôi thức giấc vì có ai đó đang nắm lấy bàn tay tôi và
đặt lên đó nhiều nụ hôn. Tôi giật mình mở mắt ra và nhìn thấy gương mặt
xinh đẹp của Thuvia.

“Hoàng tử của em! Hoàng tử của em!” Nàng kêu lên trong một trạng thái
vui sướng ngất ngây. “Em đã khóc thương chàng như một người không còn
trên cõi thế. Tổ tiên em đã phù trợ cho em. Em đã sống không uổng phí.”

Giọng của nàng đánh thức Xodar và Carthoris. Thằng bé nhìn cô gái đăm
đăm với vẻ ngạc nhiên, nhưng dường như nàng không nhận ra sự hiện diện
của ai khác ngoài tôi. Suýt chút nàng đã vòng tay quanh cổ tôi nếu tôi
không nhẹ nhàng né người ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.