JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 184

Từ lúc tôi hạ Tan Gama ở cửa tù và nhìn thấy vẻ cực kỳ kinh ngạc của Tars
Tarkas dưới ánh đuốc cho đến lúc này, chúng tôi chưa nói với nhau tới chục
từ.

“Từ giờ trở đi, tôi biết rằng không cần phải thắc mắc gì về những điều mà
John Carter thực hiện.” Ông đã nói thế. Và đó là tất cả. Ông không cần phải
nói với tôi rằng ông rất cảm kích tình bạn đã thúc đẩy tôi liều mình để cứu
ông, cũng không cần phải nói rằng ông rất vui mừng được gặp lại tôi.

Người chiến binh dữ tợn này là người đã chào tôi đầu tiên vào ngày hôm
đó, cách nay hai mươi năm, khi chứng kiến chuyến du hành đầu tiên của tôi
trên sao Hỏa. Ông đã đón tiếp tôi với ngọn giáo hạ thấp và lòng căm ghét
tàn ác trong tim khi nghiêng người thấp xuống bên hông ngựa để tấn công
tôi khi tôi đứng bên cái lồng ấp trứng. Và giờ đây, trong số mọi cư dân của
cả hai thế giới, tôi không thể tìm ra người bạn nào tốt hơn Tars Tarkas, vua
xứ Thark.

Khi xuống tới sân, chúng tôi đứng trong bóng tối bên dưới cái ban công
một lúc để bàn kế hoạch.

“Nhóm chúng ta giờ có năm người, Tars Tarkas ạ. Thuvia, Xodar, Carthoris
và chúng ta. Chúng ta cần năm con ngựa cưỡi.” Tôi nói.

“Carthoris!” Ông kêu lên. ‘Con trai anh?”

“Phải. Tôi đã tìm ra nó trong nhà tù Shador, trên biển Omean, trong vùng
đất của nòi giống Anh Cả.”

“Tôi không biết gì về những nơi ấy cả, John Carter. Chúng ở Barsoom hay
sao?”

“Ở trong lòng Barsoom, bạn của tôi. Nhưng hãy đợi đến khi chúng ta đã
trốn thoát, ông sẽ nghe một câu chuyện kỳ lạ nhất mà một người Barsoom
ở thế giới bên ngoài từng nghe thấy. Bây giờ chúng ta phải lấy trộm ngựa
và chạy ngay về hướng bắc trước khi bọn này phát hiện ra chúng ta đã lừa
chúng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.