JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 186

Chúng tôi không phí nhiều thời giờ để kể đầu đuôi cuộc mạo hiểm. Tars
Tarkas và Carthoris cũng chỉ trao đổi cho nhau những nghi thức chào hỏi
thông thường ở Barsoom, nhưng trực giác cho tôi biết rằng ông bạn người
Thark yêu mến con trai tôi và Carthoris đã đáp lại tình cảm đó.

Xodar và vị vua người da xanh cũng được giới thiệu với nhau theo nghi
thức. Sau đó, Thuvia được nhấc lên con ngựa dễ bảo nhất, Xodar và
Carthoris cưỡi hai con khác, rồi chúng tôi phi nhanh về hướng đông. Khi
tới đầu xa nhất của thành phố, chúng tôi vòng lên hướng bắc, và dưới ánh
sáng rực rỡ của hai vầng trăng, chúng tôi im lìm băng qua đáy biển chết,
ngày càng rời xa bọn người Warhoons và chủng tộc Con Cả. Nhưng trước
mắt chúng tôi vẫn đầy những mạo hiểm và nguy cơ chưa biết được.

Trưa hôm sau, chúng tôi dừng lại để nghỉ ngơi. Chúng tôi cột lũ ngựa lại
nhưng cho phép chúng có thể đi quanh quẩn để ăn thứ cỏ rêu. Thuvia tình
nguyện thức để canh gác. Những người còn lại nằm xuống ngủ khoảng một
giờ.

Tôi cảm thấy dường như mình chỉ vừa mới chợp mắt khi bàn tay của Thivia
đặt lên vai tôi. Giọng nói êm ái của nàng báo cho tôi một nguy cơ mới.

“Dậy đi, hoàng tử.” Nàng thì thào. “Ở phía sau chúng ta vừa xuất hiện một
toán đông người truy đuổi.”

Nàng chỉ tay về phía chúng tôi đã xuất phát, và khi ngồi lên nhìn, tôi phát
hiện ra một đường kẻ mỏng ở chân trời xa. Tôi đánh thức mấy người còn
lại. Tars Tarkas, với thân hình cao lớn, có thể nhìn xa nhất.

“Đó là một toán lính cưỡi ngựa rất đông, và chúng đang phi tới rất nhanh.”
Ông nói.

Không thể để mất thời gian. Chúng tôi lao tới chỗ mấy con ngựa, tháo dây
và cưỡi lên lưng chúng. Rồi, một lần nữa, chúng tôi quay về hướng bắc và
cho ngựa phi với tốc độ cao nhất có thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.