JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 249

chắn là chẳng bao lâu nó sẽ ngập khỏi bờ hồ và nhấn chìm nền của căn
phòng.

Trong khoảnh khắc, tôi chưa nắm hết ý nghĩa kinh khủng của mặt nước
đang chậm rãi dâng lên. Chính Carthoris đã nhận ra toàn bộ ý nghĩa của sự
việc - nguyên nhân của nó.

“Nhanh lên,” nó kêu lên. “Nếu trì hoãn, tất cả chúng ta sẽ mất mạng.
Những cái bơm nước của biển Omean đã ngưng hoạt động. Chúng sẽ nhấn
chìm chúng ta như những con chuột trong một cái bẫy. Chúng ta phải tới
các tầng trên của những căn hầm trước dòng nước lũ hoặc chẳng bao giờ
lên tới đó nữa. Đi thôi.”

“Dẫn đường đi, Carthoris,” tôi la lên. “Chúng ta sẽ theo sau.’

Theo lệnh tôi, thằng bé phóng vào một trong những hành lang, và những
chiến binh đi thành hàng hai theo nó một cách trật tự, mỗi đại đội chỉ bước
vào một hành lang khi có lệnh của chỉ huy.

Trước khi đại đội cuối cùng bước vào phòng, nước đã lên tới mắt cá chân,
và rõ ràng là mọi người đã tỏ ra hoảng hốt. Hoàn toàn không quen với nước
ngoại trừ ở số lượng đủ cho các mục đích giải khát và tắm rửa, những
người Hỏa tinh da đỏ co người lại theo bản năng để tránh né nó. Sự ngoan
cường của họ trong khi nó xoáy lên và cuồn cuộn quanh mắt cá của họ
chứng tỏ rất rõ cho sự dũng cảm và kỹ luật của họ.

Tôi là người cuối cùng rời khỏi căn phòng nơi chiếc tàu ngầm đậu, và khi
tôi đi theo cánh hậu quân tiến vào hành lang, tôi bước qua màn nước dâng
cao tới đầu gối. Cái hành lang cũng ngập nước ở cùng mức độ, vì nó có độ
cao ngang với nền phòng, hoặc không dốc lên chút nào trong suốt nhiều bộ.

Cuộc hành tiến của đoàn quân qua cái hành lang vừa nhanh vừa quyết liệt
với số lượng người di chuyển qua một lối đi nhỏ hẹp đến thế. Khi độ cao
của hành lang tăng lên, mực nước cũng dâng theo cho tới khi tôi, người đi
sau cùng, thấy rõ rằng nó đang nhanh chóng dâng lên. Tôi có thể hiểu lý do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.