JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 98

“Ồ, rất thú vị,” nàng nói, “đặc biệt khi họ có một tiểu sử xuất sắc.”

Lẽ ra đến lượt tôi phải đỏ mặt, nhưng tôi không hề đỏ mặt. Tôi cảm thấy
nàng đang chế nhạo tôi, và tôi ngưỡng mộ một trái tim dũng cảm có thể tìm
kiếm sự khôi hài trên bước đường đi tới cái chết, vì thế, tôi bật cười với
nàng.

“Anh có biết chúng ta đang đi đâu không?” Nàng hỏi.

“Để giải quyết bí mật về sự vĩnh cửu sau cùng, tôi cho là thế.” Tôi đáp.

“Tôi sẽ có một số phận tồi tệ hơn thế.” Nàng nói, với một cái rùng mình.

“Ý của cô là gì?”

“Tôi chỉ có thể đoán,” nàng đáp, “vì không có một nữ tu sĩ đồng trinh nào
trong số hàng triệu người đã bị bọn cướp da đen bắt đi trong suốt nhiều thế
kỷ cướp phá các lãnh địa của chúng tôi có thể quay về để kể lại kinh
nghiệm của mình. Việc chúng chưa bao giờ bắt một tù binh nam nào càng
củng cố cho niềm tin rằng số phận của cô gái mà chúng bắt đi còn tồi tệ
hơn cái chết.”

“Phải chăng đó là quả báo?” Tôi không thể kềm câu hỏi.

“Ý anh là sao?”

“Không phải bản thân của các tu sĩ cũng hành động theo cách tương tự với
những sinh vật tội nghiệp đã hành hương xuống dòng sông bí ẩn hay sao?
Không phải Thuvia đã là một nô lệ và đồ chơi trong suốt mười lăm năm
hay sao? Cô có đau khổ nhiều hơn những khổ đau mà cô đã gây ra cho
nhiều người khác?”

“Anh không hiểu.” Nàng đáp. “Tu sĩ chúng tôi là một chủng tộc linh thiêng.
Làm nô lệ cho chúng tôi là một vinh dự đối với một sinh vật thấp kém hơn.
Nếu chúng tôi không thỉnh thoảng cứu một vài người thấp kém đã đi xuống
một dòng sông chưa ai biết một cách ngu xuẩn để tìm tới một kết thúc chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.