JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 99

ai biết, tất cả đều trở thành con mồi của bọn người thực vật và lũ khỉ đột
trắng.”

“Nhưng những người của cô có bằng mọi phương tiện nào đó cổ động cho
sự mê tín trong những người ở thế giới bên ngoài hay không?” Tôi phản
đối. “Đó là điều xấu xa tồi tệ nhất trong những hành vi của bè lũ các cô. Cô
có thể nói cho tôi biết vì sao các cô cứ dung dưỡng cho sự lừa bịp tàn ác
đó?”

“Mọi sự sống ở Barsoom,” nàng đáp, “được tạo ra chỉ nhằm cung ứng cho
chủng tộc tu sĩ. Làm sao chúng tôi có thể sống được nếu thế giới bên ngoài
không cung cấp lực lượng lao động và thực phẩm cho chúng tôi? Anh nghĩ
một tu sĩ có thể hạ thấp bản thân với việc lao động hay sao?”

“Có đúng là cô ăn thịt người?” Tôi hỏi với sự kinh hoàng.

Nàng nhìn tôi với vẻ thương hại cho sự ngu dốt của tôi.

“Đúng là chúng tôi ăn thịt của những chủng tộc thấp kém hơn. Không phải
anh cũng vậy hay sao?”

“Thịt của các con thú thì có,” tôi đáp, nhưng không phải là thịt của con
người.”

“Giống như con người có thể ăn thịt các con thú, các thần linh có thể ăn thịt
của con người. Các Thánh sĩ là thần linh ở Barsoom.”

Tôi thấy kinh tởm và tôi cho rằng tôi đã biểu lộ nó ra.

“Lúc này anh là một kẻ không tin tưởng,” nàng nhẹ nhàng nói tiếp, “nhưng
nếu chúng ta may mắn thoát khỏi bàn tay của bọn cướp da đen và quay trở
lại cung điện của Matai Shang, tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ tìm ra lý lẽ để
thuyết phục anh về sự sai lầm trong cách suy nghĩ của anh. Và…” Nàng
ngần ngừ. “Có lẽ chúng tôi sẽ tìm ra một cách để giữ anh lại như là… như
là… một người trong số chúng tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.