JOHN CARTER VÀ THỐNG SOÁI HỎA TINH - Trang 133

Sau cú giật ngược đầu tiên, tôi rơi tới đầu sợi thừng và chúng thả tôi xuống,
nhanh nhưng êm ái. Trong khoảnh khắc trước cú rơi, trong lúc hai hoặc ba
tên đang giúp nhau điều chỉnh sợi thừng, một người trong bọn kề miệng
vào sát má tôi, và trong khoảng dừng ngắn ngủi trước khi tôi rơi xuống cái
hố, anh ta thì thầm một từ duy nhất vào tai tôi:

“Can đảm!”

Cái hố, theo trí tưởng tượng của tôi là không đáy, thật sự chỉ sâu không quá
một trăm bộ; nhưng vì vách của nó quá nhẵn nhụi, cũng chẳng khác gì nó
sâu một ngàn bộ, vì tôi không bao giờ có thể thoát ra nếu không có sự giúp
đỡ.

Tôi bị bỏ nằm trong bóng tối suốt ngày; rồi đột ngột một thứ ánh sáng chói
chang soi sáng căn ngục kỳ lạ của tôi. Dĩ nhiên là lúc này tôi vừa đói vừa
khát vì chưa ăn uống gì từ cái ngày trước khi bị giam.

Tôi ngạc nhiên khi thấy rằng vách của cái hố, mà tôi đã nghĩ là trơn nhẵn,
có những hàng kệ, trên đó ê hề những đồ ăn và thức uống ngon lành nhất
mà Okar có thể tìm ra.

Tôi thốt lên một tiếng vui mừng, lao tới trước để lấy chút ít thức ăn, nhưng
trước khi tôi với tới nó ánh sáng tắt lịm đi. Và dù tôi dò dẫm tìm quanh, hai
bàn tay tôi không chạm vào thứ gì khác ngoài bức vách cứng trơn tru mà
tôi đã cảm thấy trong lần kiểm tra đầu tiên quanh căn ngục của mình.

Cảm giác đói và khát ngay lập tức tấn công tôi. Lúc nãy tôi chỉ hơi thèm
muốn được ăn và uống, giờ tôi thật sự khổ sở vì sự thèm khát đó, và tất cả
là vì cái cảnh tượng trêu ngươi rằng tôi sẽ có thức ăn ngay trong tầm tay
với.

Một lần nữa bóng tối và sự im lặng bao trùm lên tôi. Một sự im lặng chỉ bị
phá vỡ bởi một tiếng cười chế nhạo duy nhất.

Trong suốt ngày hôm sau không có gì xảy ra để phá đi sự đơn điệu của
cảnh giam cầm hay xoa dịu sự khổ sở vì đói khát. Những cơn đau nhói dần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.