JOHN CARTER VÀ THỐNG SOÁI HỎA TINH - Trang 160

Tôi chiến đấu để tóm lấy cái cần gạt cầu dao, Solan chiến đấu để ngăn cản
tôi; và dù chúng tôi đứng cách nó không đầy ba bộ, tôi không thể nhích
thêm một in-sơ nào về phía nó, vì ông ta đã ép tôi lùi lại một phân trong
năm phút đầu tiên của trận đấu.

Tôi biết rằng nếu tôi kéo nó kịp lúc để cứu đoàn tàu đang tới gần, việc này
phải được thực hiện trong vòng vài giây nữa, vì thế tôi thử những chiến
thuật tấn công cũ của mình; nhưng chẳng khác nào tôi lao vào một bức
tường.

Thực tế, tôi gần như tự đả thương mình với mũi kiếm của ông ta; nhưng lẽ
phải thuộc về tôi, và tôi nghĩ rằng điều đó phải mang tới cho một con người
một sự tự tin lớn hơn kẻ biết anh ta đang chiến đấu vì một nguyên cớ xấu
xa.

Ít nhất, tôi cũng không cần tới sự tự tin; và khi tôi lại lao vào phía sườn của
Solan để tấn công lần nữa, với niềm tin rằng ông ta phải quay sang một bên
để đón tiếp đợt tấn công mới của tôi. Và ông ta quay sang. Thế là giờ đây
chúng tôi chiến đấu quay lưng về phía mục tiêu mong muốn - cái cần gạt
lớn nằm trong tầm với của bàn tay phải của tôi.

Để lộ ngực ra trong chớp mắt cũng có thể mang tới cái chết bất ngờ, nhưng
tôi không nhìn thấy cách nào khác hơn, nếu bằng cách đó tôi có thể giải
cứu được đoàn tàu cứu viện; và thế là, trong lúc đối mặt với một đường
kiếm xấu xa, tôi vươn tới mục tiêu, nắm lấy cái cần gạt lớn và giật mạnh,
khiến nó sút ra khỏi đế.

Solan kinh ngạc và hoảng hốt đến độ ông ta quên kết thúc nhát đâm của
mình; thay vì vậy, ông ta lạng người về phía cái đòn bẫy với một tiếng hét
lớn - tiếng hét cuối cùng của ông ta, vì trước khi bàn tay của ông ta chạm
vào nó, mũi kiếm của tôi đã xuyên qua tim của ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.