JOHN CARTER VÀ THỐNG SOÁI HỎA TINH - Trang 169

lần nữa những lời nói yêu thương đã bị ngăn cách khỏi tôi trong quá nhiều
năm.

Trong suốt trận đánh trong phòng, tôi không có một cơ hội nào để liếc mắt
nhìn lại nơi nàng đã đứng sau lưng tôi bên cạnh cái ngai của tên vua đã
chết. Tôi tự hỏi vì sao nàng không còn thôi thúc tôi với giai điệu chiến trận
xứ Helium; nhưng tôi không cần gì khác ngoài việc biết rằng tôi đang chiến
đấu vì nàng để gắng hết sức mình.

Sẽ khá mệt mỏi nếu thuật lại những chi tiết của trận đánh đẫm máu đó; việc
chúng tôi đã chiến đấu ra sao từ lối đi, suốt chiều dài của căn phòng cho tới
chân của ngai vàng trước khi tên địch thủ cuối cùng của tôi gục xuống với
lưỡi kiếm xuyên qua tim.

Và rồi, với một tiếng kêu vui mừng, tôi quay lại, dang rộng tay để ôm lấy
công chúa của tôi, và để đôi môi tôi áp lên môi nàng, gặt hái cái phần
thưởng phải được đền đáp nhiều hơn gấp ba lần vì những cuộc chạm trán
đẫm máu mà tôi đã trải qua vì nàng từ cực nam lên cực bắc.

Tiếng kêu vui mừng tắt lịm trên môi tôi; hai cánh tay của tôi thỏng xuống
hông, rũ rượi; như một người lê chân dưới gánh nặng của một vết thương
chí tử, tôi lảo đảo bước lên những bậc thềm trước cái ngai vàng.

Dejah Thoris đã biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.