JOHN CARTER VÀ THỐNG SOÁI HỎA TINH - Trang 17

CHƯƠNG II: BÊN DƯỚI NHỮNG

NGỌN NÚI

Trong lúc chúng tôi tiến ngược dòng con sông chảy ngoằn ngoèo bên dưới
những vách đá vàng, tuôn ra từ lòng các ngọn núi xứ Otz để hòa lượng
nước sẫm màu của nó với dòng sông Iss bí ẩn và chảy xiết, ánh sáng mờ
mờ đã xuất hiện phía trước chúng tôi ngày càng trở nên sáng tỏ.

Con sông mở rộng ra cho tới khi nó trở thành một cái hồ rộng dưới một mái
vòm, được soi sáng bởi những tảng đá phát lân quang lấp lóe những tia
sáng của kim cương, hồng ngọc, ngọc lục bảo và vô số các loại châu báu
không tên khác ở Barsoom nằm xen lẫn trong khối vàng nguyên chất vốn là
thành phần chính của những vách đá kỳ diệu này.

Ở mé ngoài cái hồ rộng có mái vòm là bóng tối. Tôi không thể đoán được
thứ gì nằm đằng sau bóng tối âm u đó.

Việc theo sau con thuyền của các tu sĩ băng qua làn nước lấp lánh có thể bị
phát giác bất cứ lúc nào, và do đó, dù không muốn để cho Thurid rời khỏi
tầm mắt một phút giây, tôi buộc phải chờ đợi trong bóng tối cho tới khi
chiếc thuyền kia đã vượt khỏi tầm nhìn của tôi ở đầu kia hồ.

Lúc đó tôi chèo xuồng lướt qua mặt nước sáng rực theo hướng họ đã đi.

Sau một thời gian tưởng chừng như vô tận, khi tới bên dưới bóng tối của
mé bên kia hồ, tôi nhận thấy dòng sông chảy ra từ một khe núi thấp, để đi
ngang qua nó, tôi cần phải lệnh cho Woola nằm sát xuống xuồng, và bản
thân tôi phải gập sát người lại trước khi cái vách đá thấp cắt đứt đầu tôi.

Cái vách đá lại vươn cao ngay ở mé bên kia, nhưng con đường không còn
được rọi sáng nữa. Chỉ có một ánh sáng mong manh phát ra từ những mảng
đá lân tinh nhỏ rải rác trên vách và mái đá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.