JOHN CARTER VÀ THỐNG SOÁI HỎA TINH - Trang 39

Tôi tắt ánh sáng. Đợi trong bảy giây - không có tác dụng rõ rệt nào ở cơ cấu
của ổ khóa. Có thể nào giả thuyết của tôi đã sai hoàn toàn?

Khoan đã! Phải chăng sự căng thẳng nôn nóng đã tạo ra ảo tưởng, hay cánh
cửa đã thật sự chuyển động? Mặt đá rắn chậm chạp chìm vào bức tường,
không một tiếng động - không có ảo tưởng nào ở đây cả.

Nó lùi dần khoảng mười bộ cho tới khi nó để lộ ở mé bên phải một lối đi
hẹp dẫn tới một hành lang hẹp và tối song song với bức tường bên ngoài.
Hầu như ngay khi lối vào mở ra, Woola và tôi đã phóng qua đó. Sau đó
cánh cửa lặng lẽ trượt về vị trí cũ.

Đi dọc hành lang được một quãng, tôi nhìn thấy ánh phản chiếu mơ hồ của
một ánh sáng, và chúng tôi tiến về phía đó. Ở điểm nơi ánh sáng tỏa ra có
một chỗ ngoặt khá gắt, cách đó không xa là một căn phòng sáng rực ánh
đèn.

Tại đây chúng tôi phát hiện ra một con đường xoắn ốc đi lên từ giữa căn
phòng hình tròn.

Tôi biết ngay rằng chúng tôi đã tới trung tâm của nền ngôi đền Mặt Trời -
con đường xoắn ốc chạy lên qua những bức tường bên trong của những căn
ngục. Đâu đó bên trên tôi là Dejah Thoris, trừ phi Thurid và Matai Shang
đã bắt nàng đi.

Khi chúng tôi toan đi lên cầu thang, Woola đột nhiên biểu lộ một sự khích
động điên cuồng. Nó nhảy tới nhảy lui, táp vào chân và dây đai của tôi, cho
tới khi tôi nghĩ rằng nó đã nổi điên. Cuối cùng, khi tôi đẩy nó ra và toan
bước lên thì nó ngoạm lấy thanh kiếm của tôi và kéo tôi lùi lại.

Mặc cho tôi la mắng hay đấm nó, nó vẫn không nhả thanh kiếm ra, và tôi
hoàn toàn chịu thua sức mạnh của nó, trừ phi tôi dùng bàn tay trái đâm con
dao vào nó, nhưng dù nó có điên hay chăng, tôi cũng không lòng dạ nào
cắm lưỡi dao sắc vào con vật trung thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.